
ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu tới
soi rõ Sở Bắc Tiệp đang ngồi đầu giường, chàng vẫn mặc bộ y phục đi đêm, rõ ràng vừa mới trở về.
Nàng khẽ hỏi: “Vương gia về rồi ư?”.
“Sao trán nàng nóng thế này?”
“Vương gia
về thật đúng lúc, hôm nay ở nhà đã chế xong dược liệu. Công hiệu rất
đúng ý chúng ta, ngày mai chế thêm đợt nữa, nhiều một chút cho đủ dùng”.
Sính Đình khẽ xoay người, Sở Bắc Tiệp thuận tay ôm lấy nàng, cau mày nhìn ái thê.
Sính Đình biết Sở Bắc Tiệp đang trách nàng không thương xót bản thân thì mỉm cười nói: “Vương gia đã xong việc chưa?”.
“Đột nhập
quân doanh, một đao là xong. Lần này ta chỉ dùng cây đao mang bên người, không dùng đến Thần uy bảo kiếm, tránh để lại dấu vết, tiết lộ thân
phận”. Chàng một tay tháo đao trên lưng xuống, sắc mặt vô cùng bình
thản: “Sau này nếu cùng đường, ta cũng có thể làm một thích khách”.
Sính Đình
dịu dàng nói: “Thiếp biết Vương gia không muốn dính tay vào mấy thủ đoạn mờ ám này. Nếu chúng ta có đủ binh mã, chắc chắn Vương gia có thể ra sa trường, so tài cao thấp với tướng địch”.
Sở Bắc Tiệp
ôm lấy nàng, trầm giọng: “Vì nàng, ta có thể làm bất cứ việc gì. Huống
hồ là hai đội quân đối đầu, phải không từ bất cứ thủ đoạn nào, ám sát
cũng có là gì?”.
Họ lặng lẽ tựa người bên nhau một lúc, Sính Đình khẽ hỏi: “Bên ngoài có tin tức gì không?”.
Vốn không
định cho nàng biết, nhưng nàng đã hỏi đến, Sở Bắc Tiệp cũng chẳng muốn
giấu, bèn thở dài: “Ta cử Nhược Hàn và mọi người đi các vùng khác nhau
tạo điềm gở, khiến trăm họ lo lắng, để Hà Hiệp kiêng kỵ mà không lập tức lên ngôi. Nhưng kế này giấu được người khác, chứ không giấu được Hà
Hiệp. Hắn đã huy động binh mã, cử tướng tài trong quân Vân Thường đi
điều tra… và đã tìm thấy người của chúng ta”.
Sính Đình kêu lên một tiếng.
Sở Bắc Tiệp
im lặng giây lát, nói tiếp: “Hoa Tham chết rồi. Không có tin tức của La
Thượng, hoàn toàn mất liên lạc, e cũng là lành ít dữ nhiều. Ta đã lệnh
cho Nhược Hàn dừng hết mọi hoạt động, tránh sự chú ý của chúng”. Ngừng
một lúc, chàng nói tiếp, “Dù thế nào, những điềm gở ấy cũng đã khiến
không ít kẻ danh gia vọng tộc phản đối Hà Hiệp lên ngôi vào lúc này. Hà
Hiệp cũng biết ý định lập tân quốc của mình chưa chắc đã được văn võ bá
quan Vân Thường tán đồng, nên vội vã chiêu mộ quân đội của mình. Hiện
hắn đang rầm rộ chiêu binh ở Bắc Mạc và Quy Lạc, nhưng chẳng mấy người
muốn tòng quân”.
Sính Đình thở dài, nép người vào lòng Sở Bắc Tiệp: “Thiếu gia càng lúc càng không được lòng người”.
Năm xưa chỉ
cần hô một tiếng, không biết sẽ có bao nhiêu nam nhi Quy Lạc bất chấp
sinh mạng mà quên mình dốc sức cho tiểu Kính An vương.
Giết hết vương tộc Quy Lạc đã dâng quốc quy hàng, thực là sai lầm trí mạng của Hà Hiệp.
Sính Đình bất chợt rùng mình, phát hiện ra mình đang tính toán từng sai lầm của thiếu gia, mưu đồ lợi dụng điều đó ra sao…
Thế sự trêu đùa, khiến người ta không khỏi có chút vô tình.
Thiếu gia đã quay lại vương phủ Kính An.
Nhưng, mỹ nữ e ấp thẹn thùng, dịu dàng và thấu hiểu lòng người ngày xưa giờ đã chẳng còn nữa.
Dưới vầng trăng này, trong lòng thiếu gia liệu có đang nhớ đến ai?
Thành đô Quy Lạc.
Trong vương cung, người người lặng tiếng, cả bước chân cũng phải rón rén nhẹ nhàng.
Tiểu Kính An vương quyết định quyền sinh tử của mọi người chỉ bằng một lời nói, hôm nay đang lên cơn thịnh nộ.
Phi Chiếu
Hành vội vã đi vào, thấy sắc mặt bực bội của chủ nhân thì buông hay tay, cẩn trọng đứng sang một bên, đợi Hà Hiệp cất tiếng.
“Ngươi đến
rồi à?”, Hà Hiệp không hề hỏi đến những việc gần đây đã giao cho Phi
Chiếu Hành mà chỉ đống công văn cao ngất trên bàn, nói: “Ngươi xem đi,
một lũ ngu dốt vô tri! Ta đã nói đi nói lại, tất cả những điềm gở đó đều do có người cố tình chọc phá, binh mã cử đi cũng bắt được một đám loạn
đảng trà trộn khắp nơi tung lời xằng bậy mê hoặc chúng dân, thế mà chúng còn liên tục gửi những thứ này cho ta, thỉnh cầu không nên vội vã lập
tân quốc, nói là chọc giận ông Trời. Cái gì mà chọc giận ông Trời, chẳng lẽ ông Trời không muốn cho tiểu Kính An vương ta lên ngôi?”.
Phi Chiếu
Hành thấy Hà Hiệp đang trong cơn giận dữ, vội vàng tán đồng: “Tiểu Kính
An vương nói rất phải, những kẻ vô tri này không hề biết đến việc trọng
đại quốc gia, tiểu Kính An vương hà tất phải tức giận vì chúng? Mạt
tướng cho rằng, việc lập tân quốc hãy cứ làm theo ý kiến tiểu Kính An
vương thì hơn”.
“Ta cũng
định như vậy, nhưng không được”, Hà Hiệp đã bớt giận, thở dài, “Sở Bắc
Tiệp không có bất cứ động tĩnh nào. Ta đã nghi ngờ liệu có phải đám
tướng lĩnh đó nghĩ mình đã vất vả lập được công cao rồi, hoặc sợ Sở Bắc
Tiệp nên không dốc sức tìm kiếm? Nếu biết tung tích Sở Bắc Tiệp, ta thật muốn dẫn binh quét sạch…”. Hình như cảm thấy mình không còn giữ được
phong thái, Hà Hiệp dừng lại, bê chén trà lên uống một ngụm, lát sau
bình tĩnh nói, “Gần đây có quá nhiều việc, chiêu binh không thuận lợi,
dù không muốn điều động quân lương từ Vân Thường, nhưng Bắc Mạc, Đông
Lâm và Quy Lạc đều trải qua nhiều năm tranh chiến, ruộng đất hoang tàn,
không