
ĩa, tương lai khi Hà Hiệp lập tân quốc, chắc chắn sẽ không
lấy Vân Thường làm nền tảng, ý rõ ràng rằng con dân tứ quốc hoàn toàn
bình đẳng như nhau.
Đối với người Vân Thường, đấy là việc vô cùng tồi tệ.
Sở Bắc Tiệp
đêm khuya bí mật xuất hiện, đúng lúc Kỳ Điền đang rối bời vì những lời
chỉ trích của Hà Hiệp. Cũng không biết tại sao, khi Sở Bắc Tiệp xuất
hiện trước mắt như thần tướng hạ phàm, Kỳ Điền đã không hề hô gọi thị
vệ.
Trấn Bắc
vương mai danh ẩn tích bao lâu, gần như đã trở thành một câu chuyện thần thoại trong dân gian. Vậy mà, kẻ tử thù của Hà Hiệp lại đột nhiên đứng
ngay trước mắt Kỳ Điền, hùng hồn nói năng, thật ngoài sức tưởng tượng.
Đây là điều Kỳ Điền chưa bao giờ ngờ tới.
Cũng không thể nói rằng, những lời của Sở Bắc Tiệp là hoàn toàn vô lý.
“Kỳ đại
tướng quân đã tận mắt chứng kiến những thủ đoạn của Hà Hiệp đối phó với
Quý gia. Quý gia và cả Vân Thường đã bị hủy hoại trong tay hắn, tương
lai cũng không thể đảm bảo rằng Kỳ đại tướng quân sẽ không bị hủy hoại
bởi tay Hà Hiệp. Kỳ đại tướng quân xuất thân từ vương tộc Vân Thường,
chẳng lẽ lại không tính một đường lui cho gia tộc mình?”
Kỳ Điền hạ
giọng nói: “Ngươi đừng hòng dùng kế ly gián, ta chẳng có chỗ nào không
phải với tiểu Kính An vương, làm gì có chuyện tiểu Kính An vương sẽ đối
phó với ta?”.
Thấy những
lời vừa rồi của mình vẫn chưa đủ sức nặng, nụ cười của Sở Bắc Tiệp càng
thêm ý nhị: “Thế Diệu Thiên công chúa có chỗ nào không phải với Hà
Hiệp?”.
Cả người Kỳ Điền như đông cứng: “Công chúa điện hạ vì sinh khó mà quy tiên”.
Cứ tưởng Sở
Bắc Tiệp sẽ tiếp tục khiêu khích, không ngờ chàng chỉ buồn bã thở dài:
“Kỳ đại tướng quân nghĩ như thế thì bản vương còn có cách gì? Anh hùng
hảo hán, phải được chết oanh liệt nơi chiến trường, chứ như Quý Thường
Ninh thì sao có thể nhắm mắt?”.
Sở Bắc Tiệp
mình vận áo đen, nhưng toát lên vẻ quang minh chính đại. So với vẻ phong lưu khoáng đạt của Hà Hiệp, Trấn Bắc vương lại cam đảm, anh hùng theo
một cách khác.
Kỳ Điền nhìn theo dáng hình Sở Bắc Tiệp rời đi, tay vẫn đặt trên cán kiếm.
Sở Bắc Tiệp
nửa đêm xuất hiện mà không ra tay với Kỳ Điền, hoàn toàn khác với cảnh
ngộ của Thôi Lâm Giám, nếu biết được chuyện này, e là Hà Hiệp sẽ càng
thêm nghi ngờ.
Do dự hồi lâu, cuối cùng Kỳ Điền đã không làm kinh động đến đám thị vệ.
Chủ soái và đại tướng nghi ngờ nhau đến mức này, thực khiến người ta lạnh lòng.
Kỳ Điền đờ
đẫn qua được một đêm, trời còn chưa sáng, đã thấy một binh lính chạy vào bẩm báo: “Đại tướng quân, không hay rồi, phạm nhân trong nhà lao dưới
nước đã trốn thoát rồi!”.
“Cái gì?” Kỳ Điền cả đêm không ngủ, giờ lại bật dậy, mắt trợn trừng, thét hỏi: “Trốn thế nào? Đã sai người đuổi theo chưa?”.
“Hình như
trốn theo đường nước ngầm, hàng rào sắt dưới nước đã bị bung ra, cũng
không biết hắn làm thế nào mở được phòng giam. Đại tướng quân, chúng ta
có nên lập tức bẩm báo việc này với tiểu Kính An vương?”
Kỳ Điền đờ
đẫn hồi lâu, trầm giọng: “Việc này tuyệt đối không được để lộ ra ngoài.
Các ngươi giữ kỹ cái miệng, ta tự có dự liệu”. Đuổi hết đám cận vệ ra
ngoài, Kỳ Điền dậy mặc xiêm y, ngồi không được, đứng cũng chẳng xong,
khuôn mặt rầu rĩ. Ra trận giết địch, phải đổ bao nhiêu máu cũng chẳng nề hà, nhưng những chuyện chốn quan trường, thật khiến người ta phiền
muộn.
Đúng thật là nhà dột gặp mưa rào.
Vương cung Quy Lạc.
Trên đại
điện, Đông Chước đang bẩm báo với Hà Hiệp: “Mật thám phát hiện thấy
Nhược Hàn xuất hiện ở Bắc Mạc, hình như đang bí mật chiêu mộ binh mã”.
“Nhược Hàn?
Cứ để hắn chiêu mộ”, Hà Hiệp chẳng buồn để ý, “Ta đang mong có người
chiêu mộ bọn phản loạn đó lại, để quét sạch một đám. Yên tâm, ta tự có
cách đối phó với Nhược Hàn”.
Hà Hiệp vẫn chưa hề biết Tắc Doãn đã được cứu ra.
Hôm đó hắn
giữ mạng Tắc Doãn lại, là để sau này dùng đến. Ảnh hưởng của vị thượng
tướng quân này đối với Bắc Mạc cũng giống như ảnh hưởng của Sở Bắc Tiệp
với Đông Lâm. Giữ lại tính mạng của Tắc Doãn, để đề phòng đến ngày sau
tàn quân Bắc Mạc tập hợp lại phản kháng.
Khắp trên
dưới Bắc Mạc đều tưởng Tắc Doãn đã hy sinh vì nước, thử hỏi, nếu Thượng
tướng quân Tắc Doãn mà tướng sĩ Bắc Mạc một lòng kính yêu bị đẩy ra phía trước, dao sắc kề cổ, thì lòng quân Bắc Mạc có đại loạn một phen?
Quân bài quan trọng, phải giữ lại dùng lúc quan trọng. Đó là một trong những sách lược ra tay là thắng của Hà Hiệp.
“Kỳ Điền đại tướng quân cũng vừa gửi tấu báo đến. Kỳ đại tướng quân nói không dám
chậm trễ quân lệnh, chỉ là gần đây đạo quân Vĩnh Thái đột nhiên xuất
hiện bệnh lạ, binh sĩ người nào người nấy tay chân uể oải, cả người ngứa ngáy…”
“Hừ!”, Hà Hiệp lạnh lùng, “Còn dám quanh co. Nếu đã là bệnh, thì đã xác định được bệnh gì hay chưa?”.
Đông Chước
làm việc rất cẩn thận, trả lời cũng thành thực: “Có vẻ như không phải Kỳ đại tướng quân đang quanh co. Hình như cùng một lúc các doanh trại Vân
Thường đều xảy ra tình trạng này, ban đầu mọi người lo là dịch bệnh, may mà bệnh cũng không nặng, không ai mất mạng”.
Hà Hiệp nghe thế thì quan tâm hẳn lên: “Đã kiểm tra