
au lưng cũng dừng theo.
Sau hồi hí dài bất tận của chiến mã, không gian ban nãy còn chìm trong máu và tiếng đuổi giết giờ bỗng yên lặng một cách lạ kỳ.
Cả trời đất cũng trở nên im ắng.
Có phải muội không?
Trước mắt ta lúc này có phải người mà ta thân thuộc?
Hay chúng ta đều đã quên đi hình hài trước đây của nhau?
Làn gió nhẹ
khẽ thoáng qua nơi ánh mắt giao nhau của Hà Hiệp và Sính Đình. Giữa hai
người dường như đang có chiếc lá thu rơi xuống, khiến mặt hồ lăn tăn gợn sóng.
Chính trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, một tiếng hí dài xé tan bầu không gian đang yên lặng.
“Sính Đình!” Tiếng gọi hồn hậu chắc chắn ẩn chứa niềm tin không đổi, khiến tất cả mọi người có mặt đều phải chấn động.
Một người,
một ngựa bất chợt xuất hiện trên dốc núi, như thần tướng hạ phàm. Khi
mọi người còn chưa kịp định thần, người ấy đã nhanh như chớp lao về phía Sính Đình.
Mày dậm mắt sáng, uy thế hơn người.
Áo choàng đen lộng gió như đôi cánh đang dang rộng, chao lượn sau lưng chàng.
Sở Bắc Tiệp đã đến.
Trấn Bắc vương đã đến.
Hà Hiệp phản ứng cực nhanh, vừa thấy Sở Bắc Tiệp, đã thúc ngựa đến bên Sính Đình,
vung kiếm đâm thẳng, nhưng kiếm chưa tới nơi, đã thấy trước mắt loang
loáng ánh bạc, Thần uy bảo kiếm của Sở Bắc Tiệp xuất hiện, Hà Hiệp vội
vàng đánh trả.
Keng!
Khi hai
thanh tuyệt thế bảo kiếm chạm nhau, không biết từ nơi nào dậy lên tiếng
trống dồn vang. Một lúc sau, trên dốc núi xuất hiện hàng ngàn vạn binh
lính, cờ xí rợp trời, nổi bật với hai chữ “Vĩnh Thái”. Một đội quân ùn
ùn xuất hiện trên dốc núi như thủy triều dâng.
Kỳ Điền dừng ngựa dưới cờ soái, hai mắt ầng ậng nước, giơ kiếm hét vang: “Các huynh đệ, hét theo ta, Hà Hiệp giết Công chúa!”.
“Hà Hiệp giết Công chúa!”
“Giết! Báo thù cho Công chúa!”
“Giết! Giết!”
Hàng ngàn
hàng vạn binh sĩ Vân Thường đã khôi phục thể lực đang gào thét, như con
mãnh thú chuẩn bị vồ mồi. Binh mã hai bên như hai dòng nước lũ tuôn trào về một hướng rồi hòa vào nhau thành biển máu sục sôi.
“Giết! Báo thù! Báo thù cho Công chúa!”
“Hà Hiệp giết Công chúa!”
“Công chúa!”
“Diệu Thiên công chúa!”
Hà Hiệp thấy quân Vĩnh Thái xuất hiện sau lưng Sở Bắc Tiệp, biết tình thế không ổn,
hận mình thủ đoạn chưa đủ thâm độc, không lập tức trừ khử Kỳ Điền, giờ
có hối cũng vô ích.
Sở Bắc Tiệp
thấy Sính Đình ngã xuống đất, trong lòng xót thương vô hạn, nên dốc hết
sức ra tay với Hà Hiệp, từng chiêu trí mạng, đâm thẳng về phía địch. Hà
Hiệp vung bảo kiếm đỡ mấy chiêu, nhưng không hề lùi bước.
Tướng sĩ sau lưng nhốn nháo, cũng xông vào quyết đấu. Trong bóng đao ánh kiếm, chẳng còn phân rõ địch ta.
Hà Hiệp và
Sở Bắc Tiệp lần đầu giao chiến trực diện. Sau mấy hiệp, cả hai đều thấy
tay mỏi rã rời, thở dốc nhìn đối phương, thầm than: Đều là dũng tướng,
quả nhiên danh bất hư truyền.
Hà Hiệp đáp
trả một kiếm, cười nói: “Trấn Bắc vương thật có bản lĩnh, thuyết phục
được cả một đạo quân của ta làm phản, nhưng ta có hai cánh quân, lấy một chọi hai, ngươi tưởng có thể thắng sao?”.
Sở Bắc Tiệp
ra tay không chút nể tình, bảo kiếm quét ngang một đường, sượt qua vai
phải của Hà Hiệp, khuôn mặt vẫn hoàn toàn bình thản, mỉm cười hỏi lại:
‘Trong tay tiểu Kính An vương có binh ư? Thử hỏi ngàn vạn tướng sĩ ở
đây, có một binh một tốt nào tình nguyện dốc sức theo ngươi?”.
Lời này đánh trúng tử huyệt của Hà Hiệp, nghe đạo quân Vĩnh Thái hét vang tên Công
chúa, trong lòng đã đau từng cơn, huống hồ còn bị Sở Bắc Tiệp châm chọc
thêm, Hà Hiệp sầm mặt: “Hãy xem kiếm của ta!”. Bảo kiếm đâm tới, chưa
đến trước mặt Sở Bắc Tiệp, đột nhiên chuyển hướng, quay sang Sính Đình
đang ngồi một bên.
“Ngươi dám!”, Sở Bắc Tiệp nổi xung, phi thân đến bảo vệ ái thê.
Hà Hiệp
nhếch môi cười, mũi kiếm lại chệch sang, đâm thẳng vào yết hầu Sở Bắc
Tiệp. Thấy lưỡi kiếm của Hà Hiệp đã ở ngay trước mắt, nhưng Sở Bắc Tiệp
vẫn hoàn toàn thản nhiên, Thần uy bảo kiếm trong tay lùi trước tiến sau, chém thẳng về phía cánh tay cầm kiếm của Hà Hiệp. Dù có đâm trúng Sở
Bắc Tiệp, thì cũng mất đi cánh tay phải, Hà Hiệp đời nào chịu vậy, liền
mau chóng thu tay về.
Hai người
đánh qua đánh lại, tuy chỉ trong chốc lát, nhưng chiêu nào chiêu nấy
cũng dốc hết sức, cả hai đều mệt nhoài. Hà Hiệp từ xa đến, tự biết mình
thể lực không bằng Sở Bắc Tiệp đã tĩnh dưỡng nhiều ngày, nếu không sớm
nghĩ kế sách thì không thể thắng trận này.
Hà Hiệp biết Sở Bắc Tiệp quan tâm đến Sính Đình, trong lúc hiểm nguy sẽ chẳng màng
đến sự an nguy của bản thân mà bảo vệ nàng, hắn bèn nhằm vào điểm trí
mạng này, suy tính xem làm thế nào để ra tay với Sính Đình.
Sở Bắc Tiệp
gần đây không phải dốc sức viễn chinh, đang lúc sung sức, bên cạnh lại
có Sính Đình, nên khí thế hoàn toàn áp đảo, vững tựa Thái Sơn.
Lại thêm mấy chiêu, Hà Hiệp dần lộ vẻ mệt mỏi. Sở Bắc Tiệp nóng lòng muốn giành
chiến thắng, bất giác di chuyển, không ngờ Hà Hiệp cười gằn một tiếng,
nhanh chóng tiến lên trước, đầu gối đập thẳng vào đầu gối Sở Bắc Tiệp,
rồi khẽ lật tay trái lấy ra một đoản đao, đâm thẳng về phía Sính Đình
sau lưng Sở Bắc Tiệp.
Sở Bắc Tiệp
đ