XtGem Forum catalog
Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326283

Bình chọn: 10.00/10/628 lượt.

bàn tay

đầy máu run rẩy như muốn lấy ra chiếc mũ hậu tưởng tượng, nhưng dùng hết sức, Hà Hiệp vẫn không đưa được tay vào trong áo.

Sính Đình

quỳ bên cạnh, nắm chặt bàn tay Hà Hiệp, như thể chỉ cần buông tay, nàng

sẽ không thể nắm giữ sinh mệnh Hà Hiệp đang sắp bị gió thổi bay.

Đôi mắt trống rỗng của Hà Hiệp lấp lánh niềm vui.

Những đường

nét vẫn đẹp như xưa, nhưng nhợt nhạt không chút sinh khí, môi Hà Hiệp

run rẩy, nói cùng tiếng thở: “Công chúa, mũ hậu… mũ hậu…”. Hà Hiệp dừng

lại một chút, hơi thở gấp gáp, hai mắt mở to, cất cao giọng: “Nàng nhìn

thấy chưa? Nhìn thấy chưa?”.

Một tay giữ

chặt cố ngăn tiếng khóc, một tay nắm chặt bàn tay đã chẳng còn hơi ấm

của Hà Hiệp, Sính Đình nghẹn ngào: “Thấy rồi, thiếp thấy rồi”.

Hà Hiệp thở

phào, khuôn mặt tuấn tú vẫn nở nụ cười, đó là nụ cười dịu dàng của tiểu

Kính An vương khiến người ta như gặp được gió xuân ngày trước.

Hà Hiệp dốc

hết sức lực, rút tay khỏi tay Sính Đình, chầm chậm giơ lên, như muốn vỗ

về Công chúa trong lòng mình, nhưng giơ lên đến nửa chừng, bàn tay đã

phải dừng lại.

Hà Hiệp dốc hết chút sức lực cuối cùng vào những ngón tay không ngừng run rẩy.

Khoảng cách

giữa ngón tay Hà Hiệp và khuôn mặt Diệu Thiên công chúa sao mà xa vời.

Hà Hiệp nguyện dùng hết đời này kiếp này để chạm đến khuôn mặt ấy.

Chỉ là, đời này kiếp này đã đến tận cùng.

Năm ngón tay run rẩy hồi lâu trong không trung, cuối cùng rũ xuống.

Sính Đình vẫn quỳ ở đó, đến khi Hà Hiệp mãi mãi nhắm mắt, sợi dây nàng giấu tận nơi đáy lòng gặp gió đã đứt phựt.

Đi rồi, thiếu gia đã đi rồi.

Không còn là tiểu Kính An vương, không là danh tướng một thời, cũng chẳng phải ma vương tàn phá tứ quốc, mà chỉ là Hà Hiệp.

Hà Hiệp yêu Diệu Thiên công chúa, đến chết vẫn nhớ về ái thê.

Vinh hoa phú quý, quyền thế hư danh đều không còn liên quan đến người này.

Dường như

những cảnh tượng ngày xưa đang ùa về, nhưng nàng nhắm mắt lại, tất cả đã biến mất, chỉ còn bóng tối dày dặc bốn bề vây quanh.

Trong bóng tối, nàng thấy đôi mắt sáng có thần của thiếu gia.

Đôi mắt đã

từng bừng sáng xen lẫn ý cười nay chất chứa bao nhiêu khổ đau, nhưng vào thời khắc cuối cùng, khi cố lấy chiếc mũ hậu trong tưởng tượng lại vô

cùng hạnh phúc.

Thiếu gia của nàng, vào lúc hấp hối, đã nhận ra rằng nữ nhân mình yêu thương cũng luôn yêu thương mình, thuộc về mình.

Hóa ra,

thiếu gia không hề cô quạnh, thê tử đẹp như hoa như ngọc, thê tử xuất

thân tôn quý là công chúa Vân Thường, thê tử đã hạ mật lệnh đẩy Phò mã

vào chỗ chết… vẫn luôn ở bên thiếu gia, cùng thiếu gia nghe đàn, xem

múa, ngắm trăng…

Khi Hà Hiệp

có được tất cả, khi Hà Hiệp mất đi tất cả, khi Hà Hiệp phải đánh đổi

bằng cả tính mạng mình, cuối cùng Hà Hiệp cũng đã hiểu ra. Tình cảm ngọt ngào và dịu dàng giữa họ, nỗi buồn canh cánh trong lòng, niềm vui và

đau khổ trong sâu thẳm trái tim, đều xuất phát từ một tấm chân tình.

Khói hoa đã tàn.

Tất cả đã qua rồi.

Nỗi xót thương bòn rút hết sức lực, Sính Đình mệt rã rời, ngã ra sau.

Nàng rơi vào vòng tay ấm áp.

Đó là vòng tay của Sở Bắc Tiệp.

Dù lúc nào, dù ở đâu, vòng tay ấy vẫn khiến nàng cảm thấy yên ổn.



Tiểu Kính An vương uy chấn một thời, vì

trận thảm bại ở tòa thành bé cỏn con, đã phải kết thúc giấc mộng lập nên Kính An quốc của mình.

Vân Thường,

Bắc Mạc và cả Quy Lạc mất đi vương tộc. Quân lính phân tán khắp nơi

không người đứng đầu. Sau bao năm chinh chiến, bách tính đều khao khát

một cuộc sống yên bình.

Thống nhất thiên hạ đã là chiều hướng chung, nhưng điều mà tất cả mọi người cần là một vị hoàng đế được công nhận.

Còn có ai đủ tư cách hơn Trấn Bắc vương để bước lên đài cao, hoàn thành đại nghiệp?

Một đời tâm huyết của Hà Hiệp cuối cùng đã tác thành cho kẻ thù lớn nhất đời mình.

“Đao, đao!”

“Là kiếm!”

“Đao, đao!”

“Kiếm!” Tắc Khánh chán nản gãi đầu, không biết đã là lần thứ một trăm lẻ mấy phải sửa đúng cho Trường Tiếu cố chấp.

Dù là lần thứ một trăm lẻ mấy, Trường Tiếu vẫn kiên quyết: “Đao, đao!”.

Tắc Khánh quay đi cầu cứu: “Phụ thân, người mau nói với Trường Tiếu đi, đây là bảo kiếm, không phải đao”.

“Tiểu tử ngốc, Trường Tiếu thích nói là đao thì nó chính là đao, tên cũng do mọi người đặt mà.”

Bất chợt

vang lên giọng nói oang oang, chẳng mấy chốc Phiên Lộc đã vén rèm,

nghênh ngang dẫn Túy Cúc bước vào: “Tắc Doãn thượng tướng quân, hôm nay

ta đến để uống chén trà rất quan trọng”.

Túy Cúc lườm sang: “Đủ rồi! Thật không biết xấu hổ”.

“Sao ta phải xấu hổ? Ta là ân nhân cứu mạng cơ mà.”

“Thiên hạ này có ân nhân cứu mạng nào ép nhi tử người ta nhận mình là nghĩa phụ không?”

Phiên Lộc hừ một tiếng: “Là nghĩa tử của ta có gì không tốt? Tiểu tử Tắc Khánh còn được lợi mà”.

Túy Cúc cau mày: “Được lợi gì?”.

“Tự nhiên vô cớ có thêm nghĩa mẫu dung mạo như hoa thế này, không phải là lợi sao?” Câu nói này khiến Túy Cúc im bặt.

Hai đứa trẻ hào hứng xem người lớn nói qua nói lại, Tắc Doãn cũng ngồi một bên, mỉm cười xem trò hay.

Vì việc của

Tắc Doãn, Dương Phượng vô cùng cảm kích Phiên Lộc, ngay từ đầu đã định

để Tắc Khánh nhận Phiên Lộc làm nghĩa phụ. Thấ