
chơi. Sính Đình đặt hài nhi
xuống, vỗ vào trán nó: “Cẩn thận đấy, đừng nghịch đao”. Dặn dò xong,
nàng mới đứng dậy trả lời câu hỏi của Sở Bắc Tiệp: “Thiếp đang nghĩ về
mũ hậu”.
Sở Bắc Tiệp ngạc nhiên: “Nàng cũng để ý đến thứ đó?”.
Sính Đình lắc đầu: “Không phải cái của thiếp, là cái của Diệu Thiên công chúa”.
Sở Bắc Tiệp
biết Sính Đình vẫn đang buồn chuyện của Hà Hiệp, hai cánh tay càng ôm
chặt, để nàng thoải mái dựa và ngực mình, khẽ hỏi: “Nghĩ đến mũ hậu của
Diệu Thiên công chúa làm gì?”.
Sính Đình im lặng, suy nghĩ hồi lâu, mới nói: “Chàng còn nhớ chuyện trước đây của chúng ta không?”.
Sở Bắc Tiệp
suy nghĩ rồi cười nói: “Ta luôn ghi nhớ từng chuyện trước đây của chúng
ta. Nàng đang nhắc đến chuyện nào? Nói ta nghe xem…”.
Sính Đình
nhắm mắt một lát, khẽ nhướng môi hồng, lần lượt kể: “Hiệp ước năm năm ở
con đường ruột dê, cái chết của hai vương tử Đông Lâm, cuộc chiến tuyệt
thực của Sính Đình ở biệt viện ẩn cư. Chỉ tính qua, chúng ta đã có ít
nhất ba lần…”.
Sở Bắc Tiệp không hiểu: “Ba lần làm sao?”.
Sính Đình
ngẩng lên nhìn Sở Bắc Tiệp, ánh mắt long lanh, trả lời: “Ba lần đó, chỉ
cần mỗi lần chàng nhẫn tâm, không nể tình Sính Đình, chúng ta đã trở
thành Hà Hiệp và Diệu Thiên công chúa”.
Sở Bắc Tiệp cười đáp: “Ta không phải Hà Hiệp, nàng cũng không phải Diệu Thiên công chúa”.
Sính Đình chăm chú nhìn chàng, khẽ thở dài: “Đúng thế. Thiếp không phải Diệu Thiên công chúa, chàng cũng không phải Hà Hiệp.
Tiếng thở dài như trút mọi đau thương buồn khổ, nàng dựa người vào lòng Sở Bắc Tiệp, chỉ cảm thấy ấm áp dễ chịu vô bờ.
Sính Đình
thông minh, Sính Đình ngốc nghếch, Sính Đình lương thiện, Sính Đình độc
ác… đều là Sính Đình được Sở Bắc Tiệp yêu thương.
Sính Đình mỉm cười ngọt ngào trong vòng tay ấm áp của phu quân.
Mặt trời dần lặn về tây, trăng đã sắp lên.
Chúng ta từng thề với ánh trăng, không bao giờ phụ bạc.
Tình yêu này, đến kiếp sau cũng chẳng phụ nhau.
Muốn hiểu được một nam nhân có thể phải tốn cả cuộc đời.
Nhưng Túy Cúc nghĩ, có những nam nhân, dù phải tốn cả cuộc đời cũng không thể hiểu được.
Phiên Lộc
chính là tên nam nhân đáng ghét kia. Hắn giống nước hơn cả nữ nhân,
không bao giờ có một trạng thái nào xác định. Nếu nhìn kỹ, những lúc
không nghiêm túc đứng đắn, mắt hắn toát lên thứ ánh sáng sắc sảo, mỗi
khi đột nhiên trở nên hung ác, hắn lại giống tên ma vương chuyên ăn thịt người, nhưng chỉ một lúc sau, nụ cười trêu đùa lại nở trên môi ma vương độc ác ấy.
Nam nhân đó là một ác nhân.
Hắn nhàn nhã chơi đùa với chiếc nỏ, đuổi Túy Cúc đến vùng đất chết trắng xóa những
tuyết, rồi không hiểu tại sao, lại liều mạng cướp Túy Cúc về từ nanh
vuốt của bầy sói.
Hắn đã cứu mạng Túy Cúc, nhưng không trả cho nàng tự do.
“Nếu ngươi
muốn chạy, ta sẽ bắt ngươi lại như bắt một con thỏ.” Lúc nói câu này,
khóe miệng Phiên Lộc nhếch lên một nụ cười tà ý.
Túy Cúc giận dữ trừng mắt nhìn hắn, thầm thề trong lòng, sẽ không để hắn bắt được mình.
Nhưng lời thề ấy không thể thực hiện. Đã một năm rồi, nàng không hề có cơ hội trốn chạy.
Phiên Lộc là tay có tài giam lỏng, hắn có thể nhìn thấu kế hoạch mà Túy Cúc phải dày công suy nghĩ, rồi ngạo mạn cười cợt phá hỏng giấc mộng đẹp của nàng.
“Tại sao?”, Túy Cúc không cam tâm tự hỏi.
“Ngươi chẳng phải quân binh, chưa được học cách tay không đọ sức, cũng chưa từng học cách giam lỏng tù nhân, chưa học cách làm thế nào để truy lùng kẻ địch
giữa rừng núi hoang vu”, Phiên Lộc hỏi lại, “Thì làm sao có thể trốn
khỏi tay ta?”.
“Tại sao ngươi lại nhốt ta? Giết ta đi có phải tốt hơn không? Đằng nào ta cũng chẳng muốn sống nữa.”
Phiên Lộc lại hỏi: “Ngươi không muốn sống nữa thật sao?”.
Túy Cúc sững người.
Khi hôn mê tỉnh lại, trong lúc hỗn độn nhớ đến tình cảnh của Sính Đình, đúng là nàng không muốn sống nữa.
Nhưng giờ thì sao?
Nếu phải chết ấm ức thế này, sư phụ sẽ phải làm thế nào?
Nàng đành hạ giọng, lạnh lùng hừ một tiếng: “Ta có muốn sống hay không, liên quan gì đến ngươi?”.
Phiên Lộc
hơi sững lại, cũng lạnh lùng hừ một tiếng: “Đợi ta nghĩ xong vấn đề này, chưa biết chừng ngươi có muốn sống cũng không được”.
Phủ thủ thành Thả Nhu như chiếc lồng giam bằng sắt, để Túy Cúc miệt mài tìm kiếm cơ hội chạy trốn.
Cuối cùng
Phiên Lộc cũng tức giận, tóm lấy hai cổ tay Túy Cúc, hung hãn dồn nàng
về phía tường: “Ngươi muốn về Đông Lâm đến thế sao?”.
“Ai bảo ta muốn vế Đông Lâm?”
“Thế ngươi muốn đi sơn mạch Tùng Sâm?”
“Không liên quan đến ngươi!”
“Quả nhiên…” Phiên Lộc vẫn ép nàng vào tường, khiến nàng không thể cử động, khóe môi nhếch lên, bộ dạng của kẻ đã đạt được gian kế, giọng chậm rãi: “Hóa ra
Bạch Sính Đình vẫn ở sơn mạch Tùng Sâm”.
Túy Cúc thất kinh, mím chặt môi, quay đi.
Sính Đình… Sính Đình quả nhiên vẫn còn trên sơn mạch Tùng Sâm, nhưng chỉ sợ là chỉ còn lại…
“Lúc đó
ngươi cầm trâm dạ minh châu đi tìm cứu viện đúng không?” Phiên Lộc quay
cằm nàng lại, nhìn thấy nước mắt lấp lánh trong mắt. Hắn nhìn chằm chằm
nàng hồi lâu, rồi hạ giọng, “Xem ra Bạch Sính Đình ở trên sơn mạch Tùng
Sâm nếu không bị lạnh chết thì c