XtGem Forum catalog
Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326315

Bình chọn: 7.00/10/631 lượt.

ang ứng phó với bảo kiếm trên tay phải Hà Hiệp, khóe mắt nhướng lên,

phát hiện ra tay trái Hà Hiệp có đao mà không kịp ngăn cản, vội hét lên: “Sính Đình!”. Cả trái tim chàng chùng xuống.

Sính Đình

được Sở Bắc Tiệp bảo vệ, không nhìn rõ tình thế hai người giao đấu, đúng lúc này ngó đầu ra xem, thì lưỡi đao đã ở ngay trước mặt. Nàng nhìn

theo lưỡi đao, ngước lên cánh tay Hà Hiệp, đôi mắt trong veo như làn

nước, không chút oán hận xoáy sâu thẳm đôi mắt hắn.

Trái tim Hà Hiệp bỗng như có ai xé đi một mảng, bàn tay lỏng dần, sắc mặt thoáng chút xa xăm rồi chìm trong đau khổ.

“Thiếu gia!”

Tiếng gọi

của Sính Đình vang bên tai, Hà Hiệp lùi lại mấy bước, cúi xuống nhìn,

vai và ngực đầy máu, mới cảm thấy cơn đau kịch liệt đang ùa tới.

Sở Bắc Tiệp

bước lại gần, bỗng một người nhào tới chắn đường, rút đao chém tới tấp.

Sở Bắc Tiệp vung kiếm đỡ, đang định một chiêu kết thúc kẻ địch, Sính

Đình vội lao đến ôm lấy tay Sở Bắc Tiệp, kêu lên: “Đừng! Đừng giết Đông

Chước!”.

Sở Bắc Tiệp

nhìn lại người này, hình như chính là tên tiểu quỷ trốn khỏi vương phủ

ngày trước, nay hắn đã mang trang phục của một đại tướng quân. Chàng

nhìn sang bên, Hà Hiệp đã lên ngựa chạy một đoạn.

Hà Hiệp nén

cơn đau, thúc ngựa rời khỏi chỗ Sở Bắc Tiệp, hét lên: “Tập hợp, nghe

hiệu lệnh của ta, tập trung về phía tây”. Hôm nay sai ở chỗ để Sở Bắc

Tiệp bất ngờ đánh úp, Hà Hiệp cậy mình có nhiều binh lực, chỉ cần tập

hợp lại, chỉnh đốn một chút, là có thể dễ dàng đánh tan đạo quân Vĩnh

Thái.

Từng cơn đau phát ra từ vai và ngực.

Binh mã của

Hà Hiệp đang lo phải đánh giáp lá cà, nghe hiệu lệnh, người nọ truyền

người kia:”Tập trung, hướng tây! Hướng tây!”, rồi nhanh chóng tập hợp về phía tây.

Cánh quân

Vĩnh Thái vì đau đớn mà hăng hái tiến lên, lấy một chọi hai, giờ đã

chẳng còn sức mạnh như ban đầu. Thế là hai bên binh mã lại dần tách ra

thành hai thế trận.

Sở Bắc Tiệp nhân khoảng trống này, đỡ Sính Đình lên lưng ngựa, ôm lấy nàng hỏi: “Nàng có bị thương không?”.

Như có chút mất mát gì đó, Sính Đình lắc đầu, chợt hỏi: “Thiếu gia bị thương có nặng không?”.

Sở Bắc Tiệp

hận Hà Hiệp suýt chút nữa đã đả thương Sính Đình, chỉ muốn băm vằm cho

hả giận, nhưng thấy thần sắc Sính Đình nhưng vậy, đành trả lời: “Ta

không biết. Mong hắn bị thương thật nặng”.

Cả người Kỳ

Điền cũng dính đầy máu, thấy Hà Hiệp đã tập hợp binh mã, tình thế vô

cùng bất lợi, thì vội vàng thúc ngựa đến hỏi Sở Bắc Tiệp: “Trấn Bắc

vương, làm thế nào bây giờ? Chúng ta binh ít, e là không ổn”.

Sở Bắc Tiệp

khẽ nhếch môi, còn chưa kịp nói gì, đã thấy tiếng tù và từ phía tây nổi

lên. Bảy đạo quân của Vân Thường, mỗi đạo có một tiếng tù và khác nhau,

Kỳ Điền lắng nghe, vui mừng hớn hở: “Là cánh quân Vĩnh Tiêu”.

Hà Hiệp cũng nghe thấy tiếng tù và, kinh ngạc: “Quân Vĩnh Tiêu?”. Biết cánh quân này đa phần là người Đông Lâm và Bắc Mạc, không thể dùng để đối phó với Sở

Bắc Tiệp nên khi bao vây thành Thả Nhu, Hà Hiệp không hề lệnh cho họ đến chi viện. Không triệu mà đến, chắc chắn không phải việc hay.

Nhìn về phía tây, bụi đất cuồn cuộn, tinh kỳ lúc ẩn lúc hiện, binh sĩ từ trong rừng

ùa ra như kiến. Tắc Doãn thần thái hưng phấn, cưỡi ngựa tiên phong, hét

vang: “Hà Hiệp, nhớ Tắc Doãn ta chăng?”.

Hai tiếng “Tắc Doãn” vừa dứt, binh sĩ Bắc Mạc trong cánh quân Vĩnh Tiêu hò reo vang dội.

Thượng tướng quân, thần tướng trong tim họ đã xuất hiện, ai còn muốn làm hàng binh của tiểu Kính An vương?

Hà Hiệp lúc này mới biết Tắc Doãn đã không còn trong tay mình.

Quần tướng

bên cạnh Hà Hiệp vô cùng bàng hoàng, hướng mắt nhìn chủ soái, đợi lệnh.

Thần sắc Hà Hiệp vẫn không hoảng hốt mà bình tĩnh ngồi trên ngựa, từ xa

nhìn lại, tựa như bức tượng khắc đã hóa đá.

Mạc Nhiên

thúc ngựa đến bên Tắc Doãn, cất cao giọng: “Các tướng sĩ, hôm nay Tắc

Doãn thượng tướng quân ở đây, Trấn Bắc vương ở bên kia. Không tha cho Hà Hiệp!”.

Hàng binh Đông Lâm nghe đến tên Trấn Bắc vương, thì vui mừng, khua loạn trường mâu.

Mặt đất như đang rung chuyển.

Lúc này,

binh lực hai bên đã tương đương. Quân Vĩnh Thái, quân Vĩnh Tiêu chia

nhau chặn hai ngả đông tây hai đạo quân của Hà Hiệp. Phía nam là thành

Thả Nhu, chỉ còn một con đường là tiến về phía bắc. Ba đại tướng đối

phương, Trấn Bắc vương của Đông Lâm, Tắc Doãn của Bắc Mạc, và Kỳ Điền

của Vân Thường đều là những bậc dũng tướng uy chấn trên sa trường. Chủ

soái tiểu Kính An vương bên này đã bị Sở Bắc Tiệp đả thương, ngay cả

những tướng sĩ vẫn một lòng tin vào Hà Hiệp cũng sinh lòng khiếp sợ.

Hà Hiệp một tay cầm dây cương, một tay cầm bảo kiếm, sắc mặt tuy trắng bệch, nhưng thần thái vẫn bình tĩnh lạ thường.

Một phó tướng lên tiếng hỏi: “Tiểu Kính An vương, chúng ta có xông lên không?”.

“Xông lên?” Hà Hiệp nghe xong, ánh mắt khẽ chuyển, cười nhạt, “Nhìn sang phía bắc đi”.

Vị phó tướng tập trung nhãn lực nhìn sang phía bắc. Xa xa, đang xuất hiện động tĩnh

khác thường. Những tướng sĩ của Hà Hiệp đã quá hoảng hốt, ngẩng lên lại

thấy tinh kỳ phấp phới, càng khiếp vía. Họ nhìn thật kỹ trên lá cờ to

nhất viết rõ hai chữ “Đình quâ