
thành người thông minh sắc sảo, trở thành kẻ
ngấm ngầm chịu đựng, ứng xử giữ kẻ, hữu tình mà như vô ý hệt như đang trêu ghẹo
bỡn cợt, thăm dò cô.
Diệp Phiên Nhiên trăn trở
trằn trọc hết lần này đến lần khác trên giường, không tài nào đoán ra rốt cuộc
Dương Tịch muốn làm gì. Anh không xuất hiện nhưng đến phút cuối cùng vẫn làm
con tim cô đảo lộn…
Tối Lễ Tình nhân này trời
định cô phải mất ngủ rồi. May mà, mai là Chủ nhật, không cần phải dậy sớm đón
xe buýt.
Ngày hôm sau, Diệp Phiên
Nhiên nằm lì ở nhà, cả ngày xem đĩa CD. Sau khi chia tay với Tiết Sam, tuy cô
vui vẻ tự do tự tại nhưng lại lẻ loi cô quạnh. Một mình trong căn phòng, một
chiếc ti vi, một bịch khoai tây chiên, không khí cả căn phòng lạnh lẽo vắng vẻ.
Đầu xuân, ngày ngắn đêm
dài, trời rất mau tối, chỉ mới sáu giờ mà đã tối sầm. Chung Ni gọi điện thoại
hẹn cô đi ăn: “Chị à, bọn mình lâu rồi không gặp nhau!”
Chung Ni đã tráng vẻ ban
đầu, mái tóc quăn nhuộm vàng rực, gương mặt lòe loẹt sặc sỡ, đứng trước cảnh
chiều hôm sẩm tối trên phố, trông cô hệt như tinh linh. Cô trông thấy Diệp
Phiên Nhiên liền vui vẻ nhảy bổ đến, giữ rịt cánh tay cô, nói: “Chị à, cuối cùng chị cũng chịu ra ngoài đi ăn cùng em rồi!”
Diệp Phiên Nhiên nhìn hai
bờ môi đen sẫm của cô, không nhịn được, hỏi: “Tiểu Ni, sao em lại trở về hình
dáng trước kia, không làm thục nữ nữa à?”
“Người ta trời sinh đã
chẳng phải là thục nữ, nào đâu như chị!” Chung Ni nhìn cô, chau mày hỏi: “Chị
à, nhìn ch gầy thế, mặt nhỏ thế, chỉ còn lại mỗi chiếc cằm nhọn
thôi!”
“Gần đây chị bị cảm, thời
tiết quỷ sứ, khi lạnh khi nóng, nắng mưa thất thường!” Cô nói phân bua.
“Ai đó trông thấy sẽ đau
lòng đấy!” Chung Ni líu ríu thì thầm, Diệp Phiên Nhiên không nghe thấy rõ, cô
hỏi lại: “Tiểu ni, em nói gì cơ?”
“Mau đi thôi, em sắp chết
đói rồi!” Chung Ni kéo cánh tay cô, đi thẳng đến cửa hàng lẫu gần đó: “Hôm nay
em muốn ăn lẫu cay!”
“Không sợ nổi mụn à?”
Diệp Phiên Nhiên hỏi.
Chung Ni thích ăn món
cay, nhưng da cô thuộc loại da nhờn, mỗi lần đánh chén no nê xong ngày hôm sau
gương mặt lại xuất hiện những nốt mụn đáng ghét. Cô rất ngưỡng mộ làn da trời
cho của Diệp Phiên Nhiên, nước da trắng muốt mịn màng, ăn gì cũng không bị
nóng, chẳng hề giống cô, phải chống mụn trường kỳ đến cùng.
“Đáng ghét, chuyện gì
không nhắc lại nhắc chuyện đó!” Chung Ni mỉm cười đẩy cô. Diệp Phiên Nhiên ho
khan hai tiếng, lấy tay bịt miệng.
“Chị à, chị ho, không
được ăn cay!” Chung Ni nói: “Chúng ta đổi chỗ khác đi!”
“Không sao, kêu lẩu uyên
ương, chị ăn bên chỗ không cay!”
L được dọn lên, Chung Ni
bất chấp tất cả, bỏ từng lát thịt bò sống, thịt dê, đầu cá trút vào phía phần
nước lẫu cay nồng, vừa cay xé lưỡi hít hà lại vừa tận hứng thỏa chí cơn nghiền.
Diệp Phiên Nhiên chuyền
cho cô miếng khăn giấy để cô lau miệng, nói: “Nhìn em kìa, chẳng giữ ý giữ tứ
gì cả!”
Đôi môi Chung Ni không
còn sẫm đen nữa, dưới tác dụng của ớt cay đã trở nên đỏ hồng, vầng trán lấm tấm
mồ hôi: “Thời tiết những ngày mưa se se lạnh thì phải đi ăn lẫu, cả người nóng
ran, về nhà đánh một giấc, nói không chừng bệnh cảm ngày mai sẽ khỏi ngay
thôi!”
Diệp Phiên Nhiên chẳng
thể nào ăn như hổ đói vồ mồi hệt như Chung Ni, hoàn toàn không phải vì việc giữ
hình tượng ý tứ ngay chốn công cộng mà là không có cảm giác thèm ăn.
Chung Ni ngẩn đầu lên,
hàng lông mi giả dài khẽ hấp háy, cô hỏi: “Chị, hồi Tết em gọi điện thoại cho
chị, sao chị không chịu ra gặp em?”
Đôi đũa trên tay Diệp
Phiên Nhiên chợt dừng trước nồi lẫu, ngần ngừ trong giây lát thì chuyển hướng
sang chiếc đĩa nhỏ, gắp viên cá đã nguội lạnh từ lâu. Không khí bàn ăn khẽ căng
thẳng, Chung Ni vẫn không chịu buông tha: “Dương Tịch chẳng những là bạn trung
học của chị mà còn là mối tình đầu của chị, là người chị mãi không thể quên
được!”
Viên cá trượt trên chiếc
đũa, rơi ngay xuống bàn ăn.
“Em nhìn thấy bức ảnh hai
người trong ví tiền của anh ấy, dáng vẻ rất thân thiết!” Chung Ni nói: “Hai
người thực sự từng hẹn hò ư?”
Diệp Phiên Nhiên hít một
hơi, tròn xoe đôi mắt xinh đẹp, nói: “Em biết từ khi nào vậy?”
“Trưa hôm đó, chị đến
công ty chứng khoán tìm em, em đã cảm thấy biểu hiện của chị cùng Dương Tịch
rất kỳ lạ. Con người anh ta vốn lạnh lùng kiêu ngạo, với những cô gái như bọn
em anh ta đều phớt lờ, nhưng từ khi chị bước vào, anh ta đột nhiên nhiệt tình
hẳn với em, còn mời em đi ăn cơm. Em chẳng phải đứa ngốc nghếch, liền đoán ngay
ra chắc chắn có liên quan đến chị!
Chung Ni bề ngoài vụng về
bộc trực nhưng thực ra tâm tư rất tinh tế. Thông minh cỡ Dương Tịch chẳng thể
ngờ vừa bắt đầu đã bị người ta nhìn thấu!
“Lúc đầu em chỉ hoài
nghi, sau này dần dần ới hiểu rõ mục đích tiếp cận của anh ta, cảm thấy có chút
oán hận anh ta. Em thật lòng yêu anh ta, cớ sao anh ta phải làm vây? Quá bỉ
ổi!”
Quả thực bỉ ổi. Diệp
Phiên Nhiên mím môi không nói, tán thành quan điểm của cô em họ.
“Khi đó em nghĩ, Dương
Tịch, nếu anh đã diễn kịch với tôi, thì tôi sẽ phối hợp hết mình với anh, xem
thử ai diễn giỏi hơn.”
Chung Ni nhấc lấy chiế