
có chút mê hoặc.
Nheo mắt lại, thấy phía trước có bóng dáng người cao gầy, cầm nắm ngô trên tay,
có mấy con chim bồ câu hoang đậu trên tay hắn, tranh nhau ăn. Hắn mặc một bộ
trang phục màu trắng, như hòa vào làm một với thiên nhiên. Đồng Dao có chút
nghi ngờ, đây là thiên sứ sao…
Đi từ từ vào trong, hình ảnh người kia ngày càng rõ nét. Đó
là một người đàn ông rất đẹp, làn da đẹp trắng như tuyết ,mái tóc sáng màu dài
tung bay tới tận hông. Con ngươi màu nâu mơ màng, hàng lông mi dài khiến người ta mờ mắt. Chiếc mũi thẳng, đôi
môi mỏng hoàn mỹ cô độc . Mang theo vẻ mặt tươi cười không quan tâm tới chuyện
nhân gian, đứng ở đó.
Người đẹp như vậy không có khả năng phân rõ được giới tính,
tồn tại độc lập giữa không gian và thời gian. Đồng Dao duy trì hô hấp , không
dám tới gần, chỉ sợ một khi tới gần, yêu tinh xinh đẹp nãy sẽ đột nhiên biến
thành bọt biển, biến mất không còn dấu vết…
Đồng Dao nghiêng đầu, nhưng cảm thấy làm thế nào thì nhìn
cũng không rõ. Có rất nhiều vẻ đẹp khác nhau, Nhuận Ngọc cũng rất đẹp, đẹp đến
hút hồn, làm cho con người ta khuất phục. Mà người đàn ông trước mặt này, như
là một bức tranh thủy mặc, thanh lịch tao nhã như một báu vật không nhiễm bụi
trần…
Chú chim nhỏ trên tay người đàn ông, dường như đã ngửi được
hơi người, lập tức giang cánh, đạp cánh bay đi, hạt ngô rơi vung vãi xuống đất.
Người kia nhìn hướng về phía Đồng Dao.
Đồng Dao có chút xấu hổ gật đầu.
Người đàn ông ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu nói: “Tiếng
bước chân rất nặng nề, bồ câu sẽ sợ hãi.”
“Chúng không sợ ngươi sao?”
“Ta là bạn của chúng”, người đàn ông khẽ cười, Đồng Dao nhìn
tới mức say mê. Hai tay hắn ôm ngực, ánh mắt dịu dàng, “Bầu trời, cây cối, , động
vật, đều là thứ thuần khiết nhất. Một chút khí nơi trần gian cũng sẽ làm ảnh hưởng đến sự thanh
tịnh và đẹp đẽ của nó.”
“Ha ha, nói như vậy thì ta thực sự là một người trần tục.”
Người đàn ông quay đầu nhìn cô, toàn thân cũng đều tỏa ra vẻ
thanh lịch tao nhã: “Trên thế gian này, ai có thể là ngoại lệ chứ.”
“Ta không thể. Nhưng với ngươi thì có thể.”
“Ta?” Người đàn ông đột nhiên nở nụ cười, nhẹ nhàng ngồi xuống,
nhìn bông hoa dại màu trắng dưới chân: “Ta không được, không giống như nó có sự
sống ngoan cường.”
Tuy không biết hắn, nhưng khi nghe nói vậy, trong lòng Đồng
Dao cũng cảm thấy không thoải mái. Nhưng không biết nên nói thế nào mới tốt, chỉ
nhìn hắn, cũng nhìn thấy bông hoa trong tay hắn.
Bỗng nhiên, người đàn ông nhíu mày, sắc mặt bắt đầu có mảng
hồng.
Theo bản năng Đồng Dao thấy hắn có chút không bình thường:
“Ngươi làm sao thế?”
“Không có việc gì. . . . . .”
“Ngươi khó chịu?”
“Không có gì, ngươi đi đi ——!” Trên khuôn mặt yêu tinh xinh
đẹp có phần đau đớn, ngón tay dài ấn lên cổ, hô hấp bắt đầu dồn dập.
Đồng Dao từng bước đi tới: “Rốt cuộc làm sao vậy? Nói cho ta
biết, ngươi khó chịu ở đâu?”
“Không có việc gì, ” Hắn đẩy nàng ra, “Tránh ra, cách xa ta
một chút, đi đi ——!”
Đồng Dao thấy bộ dáng của hắn, sắc mặt trắng xanh, trán đổ đầy
mồ hôi, còn giữ bộ dáng mạnh mẽ, trong lòng có chút giận dữ : “Được thôi, mặc kệ
ngươi!” Đồng Dao bỏ hắn ra, đứng lên đi về hướng ngược lại.
Nhưng vừa mới đi được hai bước, lại không chịu được. Lại
quay người trở về, cái tên yêu tinh xinh đẹp đã ôm ngực, ngã xuống đất, trên mặt
đầy mồ hôi vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Đồng Dao cắn chặt môi, vẫn nên đi qua: “Đừng lộn xộn, nằm xuống.”
“Ngươi đi đi —— tránh ra!”
Đồng Dao nắm chặt tay hắn: “Đừng cố chấp, ngươi sẽ không chết
đâu!”
Người đàn ông khẽ cười: “Chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.”
“Vậy chết muộn một chút vẫn hơn! Nếu muốn chết, tùy ngươi,
nhưng ít nhất đừng chết ở trước mặt ta !” Đồng Dao không quan tâm tới hắn .Người
đàn ông này tuy đẹp, nhưng so với người bình thường thì trắng bệch, không có
khí sắc. Hắn luôn ôm ngực, tỏ vẻ khó thở, trong đầu Đồng Dao nhanh chóng suy
nghĩ, đây là triệu chứng cơ bản của cơn đau tim cấp, nếu không điều trị kịp thời
sẽ thực sự dẫn tới tử vong. Ở thời kỳ Lương Chử này, căn bản là không có các loại
thuốc đặc trị, thuốc Đông y cần phải từ từ điều trị, không thể đảm bảo điều trị
những trường hợp bị cấp. Nhưng nhìn bộ dạng này của hắn, sẽ bị ngất ngay thôi.
Đồng Dao cố gắng làm cho mình bình tĩnh, chà xát hai lòng
bàn tay cho nóng lên, sau đó cởi quần áo của người đàn ông.
“Ngươi. . . . . . Làm cái gì?” Hắn cau mày, mặt đỏ ửng lên.
Tay phải Đồng Dao đặt ở dưới cùng trên xương ức của hắn, khi
tiếp xúc qua da hắn, cảm giác mềm mại khiến cho cô ngây người, không thể tưởng
tượng được đây là da của một người đàn ông. Nhưng ngay lập tức cô bỏ qua suy
nghĩ đó, tay trái đặt ở trên mu bàn tay phải, khuỷu tay duỗi thẳng ra, lợi dụng
sức nặng cơ thể ấn thẳng xuống dưới, sau đó hai tay thả lỏng, để cho lồng ngực
của hắn tự phồng lên.
“Giữ mình tỉnh táo, không được ngủ, hít thở sâu, hít thở
sâu…” Đồng Dao không ngừng nói với hắn.
Nhưng hàng mi thật dài của tên yêu tinh kia rung rung, hai mắt
càng ngày càng nặng, dần dần nhắm mắt lại.
“Đừng ngủ, tỉnh tỉnh, không thể ngủ, mau tỉnh l