XtGem Forum catalog
Cố Tích

Cố Tích

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321695

Bình chọn: 8.00/10/169 lượt.

Tôi bị ung thư nằm trên giường bệnh chịu hành hạ ba năm, trị bệnh

bằng hoá chất, tái phát, giải phẫu, tái phát, lại giải phẫu, lại tái

phát. Hiện giờ, cuối cùng cũng đến lúc hấp hối. Trước giờ tôi luôn mong

có hy vọng sống sót, vẫn cố gắng đấu tranh với bệnh tật, nhưng cuối cùng cũng không kéo dài được sinh mệnh. Bệnh tật lâu năm, làm tôi thấy được

sinh mệnh cùng khoẻ mạnh là đáng quý nhất. Nếu như có thể sống sót được, thì sẽ hạnh phúc biết bao?

Thân thể nặng trĩu mịt mù trong bóng đêm, ý thức dần dần mơ hồ, tôi đã chết rồi ư?

Tới khi tôi có được ý thức, thì tôi đi ra từ thân thể của một cô gái, trở thành một đứa nhỏ, đây là chuyển thế đầu thai sao? Nhưng mà, hình

như tôi chưa uống Mạnh bà thang. (Tương truyền khi chuyển thế đầu

thai phải uống thang thuốc Mạnh bà để quên hết mọi chuyện trong kiếp

trước, bắt đầu một kiếp mới).


Từ đáy lòng tôi thấy vui sướng, thật sự vui sướng. Tôi được sống,

không ốm đau, là sinh mệnh hoàn toàn mới. Từ đó tôi trở thành một tiểu

nha đầu trong gia đình hộ nông dân, vẫn chưa có tên, cha mẹ kêu tôi là

Tiểu Khê (Dòng suối nhỏ). Bởi vì lúc tôi sinh ra trời mưa to,

dòng suối nhỏ khô cạn trước nhà rốt cục lại đầy nước, trước đó thời tiết đại hạn, đồng ruộng thiếu nước, cho nên trời đổ mưa làm cha mẹ tôi rất

là vui mừng. Vì vậy nhũ danh của tôi cũng coi như là cái tên tượng trưng cho sự vui mừng.

Tôi không biết rõ nơi này là chỗ nào, cũng không biết rõ đây là thời

đại gì. Cha mẹ mặc áo vải cổ đại, khẩu âm địa phương tôi không biết.

Chung quanh đều là hoàng thổ (đất badan), ngay cả tường viện cũng là đất hoàng thổ đắp thành, một năm có bảy tháng gió lớn Tây Bắc thổi

mạnh, lúc đó trời đất toàn là cát bụi. Nhưng điều đó cũng ko ngăn được

niềm vui của tôi, bởi vì tôi có thân thể khỏe mạnh, tôi có thể tự do

chạy băng băng, cuối cùng tôi cũng có thể mỉm cười.

Địa phương này khí hậu không tốt, luôn khô hạn thiếu mưa, cha mẹ một

năm bận đến bù đầu, thu hoạch lại cực ít ỏi. Chính vì vậy nhà chúng tôi

vẫn sống bần cùng nghèo khó, cả thôn xóm mọi người đều như vậy. Cứ như

thế cho tới khi tôi 5 tuổi, tuy dinh dưỡng không đủ, nhưng thân thể lại

rất rắn chắc, có lẽ bởi vì tôi luôn chạy tới chạy lui khắp nơi.

Tôi đã có thể giúp làm việc trong nhà, nuôi một con gà mái, mỗi ngày

đều là tôi cho ăn. Cứ một ngày ba bữa, ba bữa vỏ trấu loãng, không cần

kỹ thuật gì, tôi cũng có thể làm được.

Ban ngày đi theo sau cha mẹ, cuốc đất, nhổ cỏ dại, thời điểm thu

hoạch mùa vụ thì cầm rổ chạy theo, đi dọc đường nhặt lên những hạt thóc

rơi vãi. Tuy rằng không so sánh được với cuộc sống kiếp trước, nhưng mà

có thể sống khỏe mạnh, đối với tôi mà nói chính là hạnh phúc.

Đáng tiếc cuộc sống luôn thay đổi, hạnh phúc của tôi cũng ngắn ngủi.

Một hôm nghe thấy cha mẹ cùng hàng xóm nói chuyện, nói là thôn trấn lân

cận bị người Đột Quyết từ biên cảnh lướt qua cướp sạch, náo loạn làm mọi người kinh hoàng. Các gia đình đang suy nghĩ có nên đi tị nạn. Buổi tối cha mẹ nghĩ kỹ, quyết định nén lòng bỏ vụ thu hoạch năm nay, mang theo

tôi đi tránh nạn ở nhà anh em họ tỉnh bên một thời gian.

Nhưng chúng tôi còn chưa kịp chạy trốn, đêm đó đã phát sinh sự cố.

Cha mẹ chỉ kịp đem giấu tôi trong chum nước, tôi lạnh run, cho dù bên

ngoài an tĩnh lại, tôi cũng không dám động đậy. Những tên bạo lực tàn

khốc ngoài đó, chúng coi tính mạng con người như kiến vậy. Hằng năm

chúng tôi đều nộp tô nộp thuế đầy đủ đến ăn cũng không no bụng, thế mà

lúc cần được bảo hộ, thì binh lính bảo vệ chúng tôi đang ở nơi nào?

Về sau, là gia gia hàng xóm đem ôm tôi từ trong chum nước ra, sau đó ông ôm tôi khóc rống lên.

Mấy chục người còn sống sót trong thôn hợp lực an táng cho những người đã mất, trong đó có cả cha mẹ tôi.

Còn có rất nhiều người mất tích, nghe nói là bị bắt đi làm nô lệ.

Tôi quỳ trước mộ phần cha mẹ khóc đến đứt hơi, nhưng vẫn không khóc được hết đau khổ cùng thù hận trong lòng.

Thôn xóm bị hỏa thiêu hơn nửa, lương thực vừa mới thu hoạch bị cướp

đi hết, chẳng còn cách nào, người trong thôn lục đục bỏ đi. Chỉ còn chừ

lại tôi cùng Lưu gia gia. Chúng tôi một người là trẻ con, một người là

lão già đã hết tuổi lao động, ông không còn ai có thể nhờ cậy, mà tôi có anh em họ thúc bá, lại không biết đang ở nơi nào. Ở lại chỗ này chắc

chắn sẽ bị đói chết, Lưu gia gia mang theo tôi bắt đầu lưu lạc, vốn có

nhà vậy mà chúng tôi thành dân lưu lạc cùng ăn mày như vậy.

Chúng tôi dừng lại tại nhiều thị thành, cho đến lúc bị đuổi đi, phải

tới thành kế tiếp. Ngay cả một cái giường để ngủ yên cũng ko có, nhưng

chí ít là không đói chết. Tình trạng này không duy trì lâu, sau khi đến

Kinh thành, Lưu gia gia bị bệnh, ông tuổi già sức yếu rốt cuộc không

chống đỡ nổi. Lưu lạc đã hơn một năm, lòng bàn chân chai sần. Từ một

tiểu cô nương sạch sẽ chỉnh tề, tôi biến thành một người với cái đầu như ổ gà, vô cùng bẩn thỉu, khuôn mặt dính toàn bùn đất nhìn không ra được

giới tính. Hài tử còn nhỏ nhìn không ra giới tính, như vậy thật tốt,

nhất là sau khi Lưu gia gia qua đời. Tôi từng tận mắt nh