
vậy?
“Duy Y, đừng sợ, vào đi, không phải bạn nhớ ba mẹ mình sao?”
Duy Y theo Kiều Y đi vào, Ngô Soái đi sau cùng.
Khi vào thư phòng thấy Kiều Ngự Diễm bên trong thì Duy Y sợ ngây người, cô không nghĩ tới lại một lần nữa gặp người đàn ông này.
Bốn mắt nhìn nhau, mắt hai người không rời nhau, giống như bọn họ là nam châm hút liền với nhau.
“Đây là anh trai mình, bạn nhớ không?”
Duy Y không nói lời nào, nhưng tầm mắt của cô vẫn ở trên người Kiều Ngự Diễm.
“Mommy, I’m afraid(Mẹ, con sợ!)” Nicole ôm cổ mẹ, thấy ánh mắt mẹ Kiều giống như muốn ăn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn sắp khóc. Bà nội này thật đáng sợ.
“Đừng sợ, đừng sợ, bảo bối lại bà nội ôm…….” Mẹ Kiều nhích lại gần, đưa tay muốn ôm Nicole nhưng Nicole lại sợ bà.
Thấy vậy Nicole đem cái đầu nhỏ trốn trong ngực mẹ, bàn tay nhỏ bé ôm mê thật chặt. Cô bé nghi không hiểu, nhưng cô hiểu dấu hiệu đưa tay ra đó là muốn ôm cô.
“No, no…….” Nicole sợ đến mức khóc, ôm chặt mẹ.
“Mẹ làm Nicole sợ rồi!” Kiều Y đứng một bên ngăn cản hành động của mẹ, mẹ gấp gáp quá rồi, ánh mắt kia giống như muốn cướp đứa bé đi.
“Cháu tên là Nicole? Tên thật hay, bà nội bế một chút có được không?” Mẹ Kiều đi vòng ra sau lưng Duy Y, bà muốn xem mặt cháu nội.
“Mẹ, con bé không hiểu tiếng trung.”
“À, cái này…….” Mẹ Kiều bị làm khó, bà không nói được tiếng anh.
Nhưng vào lúc này, bởi vì Nicole ồn ào, người lớn không thể nói chuyện với nhau. Trước tiên ba Kiều để Kiều Y ôm đứa bé đi ra ngoài.
Duy Y có chút không yên lòng, dù sao Nicole cũng khóc nhiều như vậy, làm sao cô có thể yên tâm?
Nhưng nhìn người nhà họ Kiều như vậy, giống như có chuyện muốn nói với cô, không thể làm gì khác hơn là để Kiều Y bế Nicole đi chơi. Nicole rời khỏi ngực mẹ liền chạy ra ngoài, cô bé không muốn ở lại chỗ này.
Kiều Ngự Diễm nhìn cô gái trước mắt, lại là cô gái hắn gặp trong nhà hàng, hơn nữa cô còn có con, đứa bé kia rất có thể là con hắn. Nhưng hắn một chút ấn tượng cũng không có.
Kể từ sau ngày gặp cô, trong đầu hắn đều là bóng dáng của cô, hắn không thể tập trung làm việc, không thể suy nghĩ, ngay cả lúc bên cạnh “Y Y” cũng không yên tâm.
“Bây giờ chúng ta nói rõ mọi chuyện đi.” Ba Kiều nói. “Duy Y, trước tiên con nói một chút những năm này con đi đâu, đã xảy ra chuyện gì?”
Kiều Y biết Duy Y không rõ mọi chuyện nên nhẹ giọng giải thích “Đây là ba mình, đây là mẹ mình, còn nữa, đây là anh trai mình Kiều Ngự Diễm cũng là chồng bạn.”
“Cái gì?Chồng? Kiều Y, bạn nói mình kết hôn rồi sao?” Duy Y khiếp sợ, tại sao ba mẹ không nói với cô.
“Ba mẹ, anh trai, Duy Y mất trí nhớ, cái gì cũng không nhớ.” Kiều Y bất đắc dĩ nhìn mọi người.
Mà Kiều Ngự Diễm ngoài khiếp sợ, đáy lòng lại có một chút hung phấn. Cô bé này đã kết hôn với hắn? Nhưng tại sao một chút ấn tượng hắn cũng không có?
“Kiều Y, em nói rõ một chút, anh kết hôn lúc nào, tại sao anh lại không biết?”
“Ba mẹ, chuyện đã đến mức này, hai người nói cho bọn họ biết đi, anh trai cũng đã khổ lắm rồi, chẳng lẽ hạnh phúc của anh ấy ngay trước mắt, hai người cũng không muốn anh ấy nắm lấy sao?”
“Nếu chuyện đã như vậy thì nói sự thật cho hai đứa biết thôi.” Ba Kiều nói. Ông cũng không muốn nhìn thấy con trai như cái xác không hồn.
“Sự thật gì?” Ánh mắt Kiều Ngự Diễm lạnh lùng nhìn về phía ba mẹ, cùng nhau chung sống ba mươi mấy năm, chẳng lẽ còn chuyện gì hắn không biết sao? Hơn nữa còn liên quan đến hôn nhân của hắn.
“Anh trai, thật ra thì anh đã kết hôn, vợ anh chính là cô ấy, Duy Y! Nhưng lúc hai người đi hưởng tuần trăng mật ở Nhật Bản thì xảy ra chuyện, cho rằng Duy Y đã chết, sau khi quay về anh không chịu nổi tin tức Duy Y qua đời, cả ngày mất hồn, lấy rượu giải sầu, thậm chí đã từng tự tử, ba mẹ không đành lòng nhìn anh như vậy, vì vậy tìm một người thôi miên anh, làm cho anh quên đoạn ký ức về Duy Y. Anh trai, anh có biết vì sao anh suốt ngày gọi Dương Dương là Duy Y không? Dương Dương căn bản không phải tên như vậy, chỉ là cô ta lớn lên có ngoại hình giống Duy Y thôi. Cô ta không phải Duy Y, nhưng trong tiềm thức của anh lại biến cô ta thành Duy Y cưng chiều như vậy…….” Kiều Y nói rất nhiều, nhưng vẫn che giấu chuyện khó chịu năm đó.
Khó trách ý thức hắn thường hỗn loạn như vậy, khó trách hắn cảm thấy cuôc sống của hắn thiếu một thứ gì đó, ở chung một chỗ với “Y Y” nhưng vẫn lo lắng…….Thì ra là ba mẹ hắn làm, như vậy, cô gái trước mắt này chính là Y Y mà hắn vẫn thường mong nhớ.
Kiều Y nói xong, mọi người trong phòng đều trầm mặc. Hai người trong cuộc chỉ nhìn nhau không nói lời nào.
Duy Y không nhớ mọi chuyện, chỉ là nghe Kiều Y nói, đối với cảm giác của chính mình quả thật đã từng xảy ra chuyện như vậy. Như vậy có thể giải thích được tại sao khi vửa thấy hắn, trong lòng liền kích động, thậm chí đau lòng…….
Chỉ vì bọn họ rất quen thuộc, cho nên khi nhìn thấy nhau không khỏi rơi nước mắt.
“Duy Y, chuyện đã đến mức này, con quay về nhà họ Kiều được không, về sau cùng ở chung với Kiều Ngự Diễm, không quan tâm đến những chuyện đau lòng kia nữa. Được không?” Mẹ Kiều kéo tay Duy Y, thân thiết nói, giống như tạo tâm lý dịu dàng khi gặp m