
đẻ ra Lâm Phàm, hắn đã thăm hỏi sức khỏe người nhà bà ta rồi.Dắt Lâm Phàm đi khỏi chỗ này, lo Lâm Phàm sẽ đồng ý với bà ta.Cả ngày Lâm Phàm phản ứng hết sức bình thường, bình thường tới mức bất thường. Tần Vịnh lo lắng không thôi, hắn thà rằng Lâm Phàm khóc lóc trút hết tất cả ra như buổi sáng mà không phải đè nén thế này.“Tần Vịnh, đến nghĩa địa với em đi.” Sẩm tối, rốt cuộc Lâm Phàm đề nghị, Tần Vịnh đương nhiên vội vã đồng ý. Đừng nói là nghĩa địa, giờ kêu hắn đi nhảy hầm cầu hắn cũng nhảy.Tần Vịnh đưa Lâm Phàm đi siêu thị mua một bịch ô mai, lại rẽ qua tiệm hoa mua một bó hồng nhung lớn. Đóa nào cũng lựa bông to nhất, đỏ thắm. Tần Vịnh không hiểu “Đi thăm mộ không phải nên mua cúc trắng sao?”Ngồi trong xe, Lâm Phàm nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng mang theo hồi ức “Bà ngoại thích hoa hồng và tường vi nhất, đặc biệt là màu đỏ. Hồi xưa có lúc trước cửa nhà trồng cả một khoảng. Anh biết bà cháu em đi đâu kiếm giống hoa không?”Tần Vịnh nghĩ nghĩ đáp “Không.”“Hai bà cháu chờ tới lúc trời tối, cầm dao đi vô công viên, lén lút cắt một cành đem về nhà dăm, còn sợ bị người ta phát hiện. Lần nào cũng là em canh chừng, bà ngoại cắt.” Lâm Phàm nói xong bật cười.Tần Vịnh nhìn sườn mặt xinh xắn của cô, lo lắng trong mắt càng nhiều.
Nghĩa địa nằm tít ngoài ngoại ô xa xôi, rộng mênh mông, bị lá vàng, cỏ khô bao phủ, nhiều cây kết từng chùm trái nho nhỏ không biết tên.Ráng chiều đỏ rực mang theo tà dương nhuộm đỏ chân trời, cùng với gió thu mát rượi, lá vàng nhảy múa trong không trung.Đa phần các ngôi mộ đều đặt cúc trắng như tuyết, tưởng nhớ những linh hồn đã vùi dưới đất sâu, riêng mộ bà ngoại Lâm Phàm lại trưng đầy hoa hồng đỏ thắm rực rỡ.Lâm Phàm ngồi xếp bằng trước mộ, cúi đầu nghiêm chỉnh lột từng viên ô mai, cẩn thận đặt trước bia.“Bà ngoại, anh ấy là Tần Vịnh mà con nói với bà.” Lúc sắc trời dần chuyển sang màu chàm, rốt cuộc Lâm Phàm cũng mở miệng, kéo cánh tay Tần Vịnh mỉm cười giới thiệu với tấm bia im lặng kia. Trầm ngâm hồi lâu, cô dựa vào vai Tần Vịnh, khẽ khàng lên tiếng như đang nói chuyện thường ngày “Bà còn một cháu gái tên là Ny Ny.”“Mẹ nói, bà ấy rất yêu nó, không thể không có nó nên hi vọng con cho nó một quả thận.” Cô lột xong viên ô mai cuối cùng tiện tay nhét vào miệng Tần Vịnh, ngồi thẳng người dậy nheo mắt nhìn sắc trời u ám, giọng điệu vẫn thản nhiên như cũ. Tần Vịnh ngậm ô mai trong miệng, vị chua chua ngọt ngọt lan ra từ đầu lưỡi, chua đến tận cõi lòng hắn.Lâm Phàm vẫn ngửa đầu nhìn trời, dường như trên cao có vật gì đó cực kỳ mê người hấp dẫn cô.Lại một cơn gió thu quét qua, truyền đến tiếng lá khô xào xạc.“Nếu… con cho nó một quả thận, nó sẽ chia mẹ cho con một nửa chứ?” Lâm Phàm thì thầm. Tần Vịnh căng thẳng đứng bật dậy định nói chuyện với cô, nhưng lại không biết nên nói gì, đành thấp thỏm đi tới đi lui, đứng ngồi không yên.Nửa ngày, Lâm Phàm thu hồi tầm mắt, nhìn mộ bà ngoại trống rỗng xuất thần, chậm chạp lên tiếng “Bà ngoại… tha thứ cho con, con không làm được… thật sự không làm được…”Tần Vịnh nghe xong thở hắt ra nhẹ nhõm nhưng lo lắng trong lòng không giảm còn tăng lên. Cô ngốc cười ngây ngô đưa bánh bao cho hắn, có thể quay lại không?“Vì sao mẹ thương nó mà không thương con chứ?” Môi Lâm Phàm cong lên, cười tự giễu, thẫn thờ nhìn bia mộ nói.Tần Vịnh quỳ đằng sau cô, ôm cô vào lòng mình, dịu dàng đưa tay che mắt cô lại “Đừng nói nữa, bà ngoại sẽ tha thứ cho em.”“Thật sao? Vậy còn anh? Anh sẽ luôn ở cạnh em sao?” Lâm Phàm như người chết đuối vớ được cây cọc duy nhất là Tần Vịnh, trừ hắn ra, cô không còn gì nữa cả.“Sẽ, anh cam đoan.” Tần Vịnh ngước mắt nhìn bia mộ bà ngoại, trịnh trọng thề, cảm nhận hàng mi dài của Lâm Phàm nhè nhẹ châm vào lòng bàn tay hắn.Lâm Phàm nhướng môi cười nhợt nhạt, đưa tay úp lên bàn tay to của hắn “Cái gì em cũng không cần, chỉ cần anh. Nếu có ngày anh không cần em nữa, em sẽ kéo anh cùng chết.”Tần Vịnh không hoảng sợ ngược lại phì cười, tiếng cười trầm trầm phát ra từ cuống họng thật sự quyến rũ “Được. Nhưng quả thận này em vẫn phải giữ, không được cho người khác.”“Vâng, không cho ai hết.” Lâm Phàm cũng cười theo, chỉ là nước mắt đã lặng lẽ trượt ra khỏi khóe mắt ướt đẫm tay Tần Vịnh.Phòng hạng sang của khách sạn Duyệt Phủ, Lâm Phàm tắm rửa xong nằm ngửa trên giường ngẩn ngơ nhìn trần nhà.Phòng tắm vọng ra tiếng nước chảy, cô nghiêng đầu liếc tấm kính trong mờ, thân hình cường tráng cao lớn của Tần Vịnh hắt qua lớp kính pha lê. Mặt cô đỏ bừng, vừa rồi cô ở bên trong, có phải Tần Vịnh cũng thấy hay không?“Kết quả kiểm tra của bà Phương sao rồi?” Cô lật người tìm tư thế nằm thoải mái, bấm remote dò kênh, miệng hỏi Tần Vịnh trong phòng tắm.Tần Vịnh không trả lời, cô nghĩ chắc tiếng nước đã át mất rồi, không để ý lắm chống cằm xem ti vi nhưng đầu óc sớm đã đi du lịch xa tít tắp.Mấy phút sau Tần Vịnh quấn khăn tắm đi ra. Cơ bụng gợi cảm phân rõ từng múi từng múi, nước nhỏ từ tóc xuống vòm ngực hoàn mỹ, trượt xuống bộ phận nào đó dưới khăn tắm một cách dụ dỗ.Thấy Lâm Phàm nhìn ti vi chằm chằm, hắn thở dài dùng khăn lông lau sơ sơ tóc rồi bò lên giường ôm cô và