Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi

Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324450

Bình chọn: 8.5.00/10/445 lượt.

òn nhỏ hơn thịt béo trên bụng Meowth nữa, chả biết sức lực của em từ đâu ra.”“Anh tự tìm đường chết nhé!” Lâm Phàm nhảy phóc lên lưng Tần Vịnh, vòng tay qua kẹp cổ hắn.“Á ~ đừng quậy, tính tiền trước đã.” Tần Vịnh phối hợp kêu thảm thiết, một cánh tay không yên tâm vòng ra sau giữ lấy đùi cô đề phòng cô không cẩn thận tuột xuống.“… Thưa anh… tổng cộng là chín mươi hai đồng…” Nhân viên thu ngân co rụt chân mày nhìn hai người, khoe hạnh phúc cái gì, đáng ghét.Tần Vịnh bất lực dùng một tay rút một tờ chủ tịch Mao trong ví ra trả, quay người định cõng Lâm Phàm đi, lại bị Lâm Phàm kẹp cổ như kìm cương ngựa “Đi đâu! Chưa lấy tiền thối mà!” Tần Vịnh đành đứng lại như con ngựa, mặc cô dùng động tác rất khó vặn nửa thân trên cầm lấy mấy đồng lẻ nhân viên thối lại.“Cất đi, tám đồng! Bốn cái bánh bao xá xíu.” Lâm Phàm nhét hết mấy đồng lẻ vô túi áo vest lớn của Tần Vịnh, làm Tần Vịnh khóc không ra nước mắt.“Té ra lúc trước em giả bộ hiền lành! Bây giờ mới là bộ mặt thật của em!” Miệng không nhịn được oán trách nhưng trong lòng chẳng chút phản cảm, ngược lại còn thấy vui, bà chị ngốc nghếch của hắn hình như quay lại rồi. Chỉ là vì sao đây?“Sao? Muốn trả hàng?” Lâm Phàm hung ác nheo mắt lại, nằm sấp trên lưng hắn nhẹ nhàng kẹp cổ hắn.“Không dám không dám.” Tần Vịnh vội vàng chối phắt, hàng này có thối hắn cũng không trả.“Nhìn anh nghĩ một đằng nói một nẻo này!” Lâm Phàm cười tươi rói, hai tay ôm cổ Tần Vịnh “Đi mau! Xùy! Xùy!”Mặt Tần Vịnh đen thui song vẫn phối hợp gào ầm lên “Nữ hiệp tha mạng!”Dọc đường về bệnh viện hai người đùa giỡn mãi, ánh mặt trời chiếu lên người cả hai, hắt ra hai cái bóng thật dài.Trước cửa phòng bệnh, Lâm Phàm mạnh mẽ nhảy khỏi lưng Tần Vịnh, chỉnh lại quần áo, cầm lấy đồ ăn trong tay hắn đẩy cửa bước vào. Chỉ thấy bà Phương mắt đỏ hoe nằm trên giường đờ đẫn suy tư, Phùng Lam cúi đầu ủ rũ ngồi trên mặt đất cạnh giường.Tần Vịnh vừa nhìn đã hiểu, dắt Lâm Phàm đi vào ngồi xuống ghế, tự mình kéo ghế ngồi trước mặt Phùng Lam “Tôi có thể cứu con bà, nhưng bà phải cam đoan từ hôm nay…”

Hóa ra Tần Vịnh vẫn liên hệ với Hera. Bọn họ không chỉ buôn lậu vũ khí mà chỉ cần là chuyện phạm pháp đều làm, trừ buôn ma túy. Còn như vì sao quy định không thể buôn ma túy thì hắn không biết. Yêu cầu của Tần Vịnh rất đơn giản, một quả thận, một quả thận phù hợp với Ny Ny, nhưng phải lấy được bằng thủ đoạn hợp pháp, hắn không muốn vì việc này mà ảnh hưởng đến công việc của Lâm Phàm.Chuyện nhỏ này vốn không cần Hera đích thân ra mặt nhưng trong điện thoại Hera lại chủ động hỏi thăm Lâm Phàm làm Tần Vịnh có hơi kinh ngạc, hắn không hề nói cho cô ta biết lý do hắn cần quả thận này.Hera cười cười, nói đầy ẩn ý rằng mình biết lý do nên chuyện này nhất định sẽ làm bọn họ hài lòng, một xu cô ta cũng không thu, món nợ ân tình này vài năm nữa bọn họ hãy trả cô ta. Tự tin, ngắn gọn một câu, bảo Tần Vịnh chờ bọn họ hai ngày rồi ngắt điện thoại.Tần Vịnh cẩn thận suy nghĩ, rốt cuộc ân tình đó là cái gì khiến cho Hera tình nguyện không nhận món tiền này còn giải quyết sạch sẽ. Còn như vì sao Hera biết, suy nghĩ của hắn càng rối rắm hơn.Có điều, hiệu suất làm việc của Hera quả thật kinh hồn. Lâm Phàm không thể nào tin nổi, đứng trước cửa phòng mổ nhìn đèn đỏ. Hai ngày trước, sau khi Tần Vịnh nói câu đó với Phùng Lam xong thì bận tíu tít như con quay. Hôm nay rốt cuộc có mấy người thần bí đến, xách theo một cái hộp chuyên dụng đựng nội tạng người.Buổi trưa, sau khi Tần Vịnh dặn dò bác sĩ chính và quản lý cấp cao trong bệnh viện mấy câu xong liền vội vàng đi mất, tới giờ chưa về.Lâm Phàm hơi ngần ngại đứng ngoài cửa phòng mổ, nhìn gương mặt đen đúa căng thẳng của Hoàng Triết và vẻ mặt tiều tụy kinh khủng của Phùng Lam, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Tuy Phùng Lam hứa với Tần Vịnh sẽ thừa nhận cô nhưng cô chẳng thấy hưng phấn chút nào.Ngược lại, hành động của Tần Vịnh làm lòng cô đầy ắp ngọt ngào yêu thương. Có chồng như anh, cô còn đòi hỏi gì nữa.Lâu lơ lâu lắc, lâu tới nỗi Lâm Phàm tưởng thời gian đã ngừng trôi, đèn phòng mổ cuối cùng tắt phụp.“Ca mổ rất thành công nhưng phải tiếp tục theo dõi xem có xuất hiện hiện tượng loại trừ không.” Bác sĩ mệt mỏi bước ra, tháo khẩu trang xuống nói với vợ chồng Phùng Lam, thấy Lâm Phàm đứng bên không khỏi thắc mắc, đây chẳng phải phu nhân của đại cổ đông sao?Phùng Lam mừng rỡ khóc lên, che miệng đè tiếng khóc nấc xuống.Nửa ngày, bên trong đẩy ra một cô bé mặt vàng ệch, trên người cắm đầy máy móc dây nhợ. Nhìn bộ dạng có thể nói là đã đặt một chân vào quan tài rồi.Lâm Phàm đứng xa xa nhìn, cô bé này nhận được toàn bộ tình yêu của mẹ đây. Là bé gái này, nó là mạng của mẹ. Là đứa bé này, đi một vòng quỷ môn quan, thường ngày nó sống như thế nào nhỉ? Có phải vì hoạt bát đáng yêu hơn mình nên mới được mọi người yêu thương không.Lúc này Tần Vịnh sải bước tới gần, đi bên cạnh là một đoàn bác sĩ mặc blouse trắng. Các bác sĩ rất nghiêm túc vây quanh xe đẩy, vừa đi vừa thảo luận phương án.Tần Vịnh đi tới cạnh hai vợ chồng Phùng Lam, ngạo nghễ từ trên nhòm xuống bọn họ “Tôi đã làm xong, bà thì sao?”Lâm


The Soda Pop