XtGem Forum catalog
Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi

Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324484

Bình chọn: 10.00/10/448 lượt.

Phàm đứng đó hơi giật mình, bỏ tay mình vào lòng bàn tay hắn, khẽ nắm lấy, cất giọng bình thản mà cứng rắn nói với Phùng Lam “Tôi không cần bà thừa nhận, từ hôm nay trở đi hai chúng ta một dao cắt đứt, nước sông không phạm nước giếng. Ơn sinh thành của bà Tần Vịnh đã trả thay tôi trên người Ny Ny rồi. Bà nợ tôi, bà ngoại cũng đã trả xong thay bà. Vậy thôi, kết thúc ở đây.”Phùng Lam run lẩy bẩy, mấy ngày nay áp lực nặng nề khiến bà ta gần như suy sụp. Ny Ny là động lực để bà ta gắng gượng sống, đối với Lâm Phàm bà ta chỉ có áy náy. Nhưng khi Lâm Phàm hờ hững nhìn bà ta, nghiêm túc nói những lời này, lòng bà ta vẫn khổ sở đau xé ruột xé gan.“Phàm Phàm… mẹ…” Phùng Lam túm chặt tay áo mình, thần sắc có vẻ điên cuồng.Lâm Phàm nhìn bà ta nở nụ cười nhợt nhạt tuyệt đẹp “Tạm biệt, hi vọng là vĩnh biệt.” Nói xong nắm tay Tần Vịnh chậm rãi đi ra hành lang, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.“Vợ à, chuyện này anh làm đẹp không.” Tần Vịnh cười hì hì bắt đầu tâng công. Lâm Phàm ngoẹo đầu lườm hắn “Nguồn gốc cái đó có phi pháp không?”“Em yên tâm. Với lại lúc trước không phải em nói với Trân Hương, nếu anh ngồi tù em cũng ngồi cùng anh sao?”“Em nói thế hồi nào, nhiều lắm là đưa cơm tù cho anh thôi, coi như tình nghĩa lắm rồi.”“Quả nhiên độc nhất lòng dạ đàn bà!” Tần Vịnh bất mãn ầm ỹ, song gương mặt tuấn tú lại tràn trề ý cười.“Hì hì, hôm nay bà Phương có thể xuất viện rồi hả?” Lâm Phàm cũng cười ngây ngô theo.Tần Vịnh trầm tư một chút, sắc mặt trở nên thâm trầm “Ừ, nhưng hôm nay anh không đi đón bà với em được.”“Ờ, anh bận thì đi đi, em đưa bà về được rồi.” Lâm Phàm thấy sắc mặt hắn quái lạ, ngoan ngoãn thuận theo.Tần Vịnh nhìn cô đăm đăm một hồi đột nhiên nở nụ cười bí ẩn “Em đi đón bà trước, thủ tục anh đã dặn dò hết rồi. Bây giờ anh có việc đi trước đã.”Lâm Phàm ngơ ngẩn gật đầu, nhìn bóng lưng hắn rời đi tiêu sái, cứ cảm thấy có gì đó không đúng. Chẳng lẽ bị Tần Vịnh chiều riết hóa hư rồi?Đưa bà Phương đi làm thủ tục xuất viện, nói chuyện với mấy người làm thủ tục mới biết thì ra Tần Vịnh là đại cổ đông đằng sau bệnh viện này. Chả trách có thể tự tiện dùng các máy móc chả biết là cái gì để phẫu thuật cho Ny Ny. Phỏng chừng mấy ngày nay Tần Vịnh bận rộn là vì việc này. Quyết định rồi, khi nào về thành phố S phải làm nhiều món ngon để khao thưởng cho con culi xuất sắc tài giỏi này mới được.Lợi dụng đặc quyền, bọn họ xuất viện hết sức thuận lợi. Ngoài cổng, tài xế riêng của Tần Vịnh cung kính chờ đã lâu, làm Lâm Phàm lại cảm thán Tần Vịnh tinh ý. Nhất định là bà ngoại trên trời linh thiêng, đưa Tần Vịnh đến cho cô. Bằng không cô có tài đức gì mà được người đàn ông như thế coi trọng.Nhưng về tới nhà bà Phương không lâu, Lâm Phàm nhận được một cú điện thoại xa lạ “Mộ bà ngoại cô có điểm bất thường, hi vọng cô có thể đến đó một chuyến.”Lâm Phàm hoảng hồn, có bất thường? Bất thường cái gì? Không đến nỗi bà ngoại từ trong mộ chui ra đấy chứ.Âm thầm tát cho mình mấy cái, mắng mình đại nghịch bất đạo, vội vàng nói với bà Phương mấy tiếng liền kêu tài xế còn chờ ngoài cửa chạy thẳng tới nghĩa địa.Dọc đường đi, cô cứ thắc thỏm không yên, đoán đủ thứ khả năng nhưng thật tình cô nghĩ không ra là có cái gì bất thường. Nhịn không được cô gọi ngược lại cho số điện thoại lạ kia nhưng không gọi được, ngược lại lái xe giữa đường nhận một cuộc gọi.Đến cổng nghĩa địa, cô sốt ruột nhảy xuống xe chạy thẳng tới mộ bà ngoại nhưng chưa kịp tới gần đã đờ người bởi cảnh tượng trước mắt.Hoa tường vi trải khắp núi đồi, đan xen lẫn nhau, lan trải. Đóa nào cũng to, đỏ rực hệt như hoa hồng cô mua lần trước, phải nói là còn rực rỡ hơn. Cành hoa xanh biếc, đóa hoa đỏ thắm, đẹp rực rỡ. Mùi hoa thơm nhàn nhạt bay vào mũi làm thần trí cô có chút mơ hồ.Mấy ngày trước còn là một mảnh lá thu tiêu điều, sao hôm nay lại thành trăm hoa đua nở rồi? Hơn nữa cả ngọn đồi toàn là tường vi.Dè dặt đi tới trước mộ bà ngoại, phát hiện khoảng đất trống trước bia đầy ắp hoa hồng đỏ đẹp lạ thường. Đẹp không sao tả xiết, Lâm Phàm há miệng mãi không khép lại được.Chẳng trách có người gọi cho cô nói xuất hiện bất thường, cái này không bất thường thì còn gì nữa?Trong lúc cô đang hoài nghi mình có nằm mơ hay không thì Tần Vịnh mặc đồ vest tao nhã bước về phía cô.“Hơ? Sao anh đến đây? Anh mau nhìn số hoa này xem!” Lâm Phàm kích động lè lưỡi, hoa chân múa tay chỉ vào biển hoa để Tần Vịnh nghiên cứu.“Thích không?” Tần Vịnh cười thần bí, hắn thích nhìn cô nhỏ này kích động ăn nói không đầu không đuôi như thế.“Hả?” Lâm Phàm khựng lại, ngu ngơ nhìn hắn. Mấy cái này đều do hắn moi ra? Tốn bao nhiêu công sức tiền bạc đây?Dưới ánh mắt ngây ngốc của cô, Tần Vịnh cười ấm áp thong thả quỳ một chân xuống giữa biển hoa, móc từ trong túi ra một cái hộp tinh xảo nhỏ nhắn, mở ra trước mặt cô, nghiêm trang nhìn cô, giọng trầm thấp dụ dỗ “Lấy anh nhé.”

Đầu óc Lâm Phàm chết máy cả chục phút, nhìn Tần Vịnh vẫn quỳ một chân, vẻ mặt dịu dàng, lòng cô kích động đến nỗi tay chân run rẩy.“… Làm gì có ai cầu hôn ngoài nghĩa địa chứ…” Lâm Phàm mở to mắt không dám tin, tay run run chỉ v