
ng rời đi.
Trên hành lang, hai cái
bóng người chồng lên nhau.
"Oa Oa, em có nhớ
hay không, lúc trước khi ngủ nói với anh cái gì?" Người đàn ông hỏi, giọng
nói run nhè nhẹ, vui vẻ.
"A, em nói cái
gì?" Cô gái hơi suy nghĩ một chút, vẫn nghĩ không ra.
Ngừoi đàn ông nhíu mày:
"Thật sự là không nhớ?"
"Cái gì vậy, anh
không nói rõ, em sao mà biết được!"
"Xem ra, anh cần
phải dùng chút ít thủ đoạn ——"
Người đàn ông cúi người,
sắc mặt cô hơi tái, anh hôn đến khi mặt cô đỏ lên mới thôi.
Anh không thích thấy bộ
dáng cô tái nhợt vô lực như vậy!
"Diễm, anh thật đáng
ghét ——"
Cô gái sau khi thở gấp,
cắn nhẹ cánh tay người đàn ông.
"Ha ha."
Bóng dáng của hai người
xa dần, cuối cùng biến mất ở phía cuối hành lang.
Nửa tháng sau, bác sĩ
tuyên bố: vết thương trên người Sở tiểu
thư đã không còn đáng ngại, có thể xuất viện.
Sau khi nghe tin tức này,
Oa Oa tất nhiên là rất vui vẻ. Không bị nhốt trong bệnh viện nữa rồi!
Những ngày này, cái người
đàn ông kia bá đạo nóng nảy, cả ngày hạn chế hoạt động của cô, chỉ sợ không cẩn
thận, làm miệng vết thương bị nhiễm trùng.
Vì sợ cô ở trong bệnh
viện nhàm chán, Ân Dập Diễm đặc biệt từ thành phố Z chuyển đến một ít phương
tiện giải trí: TV LCD 108 tấc [1'>, máy tính tinh thể lỏng, các loại tiểu
thuyết, rối gỗ cực lớn. . . . . .
[1'> tấc
: đơn vị đo chiều dài, 10 phân là 1 tấc, 10 tấc là 1 thước TQ
Nói cách khác, đem toàn
bộ trong Ân trạch chuyển vào đây.
"Diễm, chuyện này,
ba mẹ biết không?"
Ân Dập Diễm cúi đầu, đôi
mắt chợt lóe lên."Anh chưa nói cho họ biết chuyện này."
"Hắc hắc, Diễm, anh
thật thông minh!" Nói cho cha mẹ rồi, chỉ làm tăng phiền não của họ,
cho nên tốt nhất là không biết.
"Ngoan, cái này để
anh cầm." Anh lấy một đóng rối gỗ trong ngực cô.
"Nhưng mà em rất
thích nó, em muốn cầm."
"Em vừa mới khỏe
lại, không thích hợp mang nặng như vậy."
"Cái này không nặng
a!" Cô khoát khoát tay.
"Oa Oa?" Anh
nâng giọng nói lên, ý hơi cảnh cáo.
Cô thè lưỡi: "Được
rồi, được rồi! Em không cầm nhiều là được!"
Chợt lầm bầm nói:
"Thiệt là, cái gì cũng không cho người ta làm."
Tuy lầm bầm, nhưng đã bị
anh nhận ra. Không khỏi cười, ngốc, đương nhiên là sợ cô mệt mỏi , mới mới
không cho cô cầm, tay không thể mang.
Oa Oa buồn bực một hồi,
đột nhiên nhớ còn có một chuyện quan trọng chưa có làm.
"Diễm, đã qua nửa
tháng. . . . . . Hắc hắc." Cô mỉm cười.
Anh quay đầu lại, nhíu
mày: "Làm sao vậy?"
"Chính là. . . . . .
Chính là đã qua nửa tháng!"
"Ừ, cách sinh nhật
của em cũng không xa."
Anh biết rõ ý của cô,
cũng không vạch trần, chính là muốn xem khuôn mặt nhỏ nhắn gấp gáp đến đỏ lên
của cô.
Cô tức giận ."Em nói
không phải là ý kia a!" Thật sự là kỳ quái, chỉ số thông minh của anh
không phải rất cao đấy sao? Sao lúc này cũng không hiểu được ý tứ của cô?
"Không phải là ý đó?
Vậy là cái gì?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô
đỏ hồng, đi tới đi lui, không biết nên nói cái gì.
Đạt được ý, anh thôi
cười, nghiêm túc nói: "Oa Oa, em phải biết rằng, trên thế giới này, anh
hứa với em sẽ không thất tín. Rất nhiều cô gái, anh chỉ sẽ chọn lựa một người
làm vợ của anh, người đó chính là em, những thứ khác, ngay cả nhìn anh cũng
không nhìn."
Oa, cô rất cảm động!
Oa Oa nước mắt vui mừng
nhìn anh.
"Ô, Diễm. . . . .
."
"Tiểu nha đầu, như
vậy mà cảm động rồi sao?"
Anh cười thật dịu dàng.
*
Trên thực tế, Ân Dập Diễm
vốn không muốn kết hôn sớm như vậy, cũng không phải thay lòng, mà là lo lắng
thân thể của Oa Oa. Ở bệnh viện nửa tháng, về nhà lại tĩnh dưỡng vài ngày, theo
lý mà nói, vết thương đã lành rồi. Nhưng anh vẫn lo lắng.
Dù đi đến đâu, nhất định
anh sẽ đi theo sau lưng.
Nhưng mà, anh không có
biện pháp, đối mặt với lời cầu khẩn của cô, anh làm như không nhìn thấy!
"Diễm, gần một tháng
rồi!"
A, lại nữa rồi!
Anh vô lực vỗ chán.
"Diễm? Anh làm sao
vậy?" Cô rất nghi hoặc, bệnh của cô khỏe rôi, anh lại phát bệnh sao?
Không nhìn đôi mắt nai
kia, anh chỉ có thể vụng trộm thở dài. Đem ôm cô ngồi trên đùi mình, hôn nhẹ
lên miệng cô: "Sao lại gấp gáp muốn kết hôn như vậy?"
"Thế anh không muốn
kết hôn với em sao?"
"Đương nhiên không
phải." Anh cắn miệng cô, mới chậm rãi nói ra: "Anh là lo lắng cho sức
khỏe của em."
Cô vỗ ngực một cái,
"Yên tâm đi! Em không việc gì!"
"Được rồi, nhìn thấy
em ngoan như vậy." Dừng một chút, anh cúi đầu trầm tư một chút, lại ngẩng
đầu lên nói: "Nhưng có một yêu cầu."
"Yêu cầu gì?"
"Phải luôn luôn đi
bên cạnh anh, không thể được rời nửa bước."
"Vì sao?" Mới
hỏi xong chỉ thấy vẻ mặt anh nghiêm túc, đành phải đổi giọng: "Được rồi,
được rồi! Em đáp ứng là được!"
"Rất ngoan."
Ân Dập Diễm buông Oa Oa,
rồi đứng lên.
"Oa Oa, anh đi sắp
xếp lại báo cáo của công ty một chút, em đi thu dọn đồ đi, ngày mai chúng ta
xuất phát."
"Được!" Cô cười
híp mắt đáp.
Nhìn bóng lưng cô rời đi,
ánh mắt Ân Dập Diễm sâu thăm thẳm, sâu không thấy đáy. Nên tìm thời gian gặp
người kia nói chuyện một chút rồi, nhỡ đâu cô ta làm chuyện gì với Oa Oa thì
sao?
Anh thật sự không chịu
được khi l