
mừng của Triệu Hi Thành đang nhìn mình chăm chú. Anh kìm lòng không đậu cầm tay
cô, khóe miệng không dấu được ý cười:
- Thiệu Lâm, hôm nay nghe được em nói những lời này anh thực sự rất vui. Em vẫn luôn lý trí như vậy, bình tĩnh như vậy đến độ anh không thể không hoài nghi địa vị của mình trong lòng em. Giờ anh đã hiểu trong lòng em có anh, cái này dáng vui hơn tất cả mọi thứ
Anh nhìn cô, đôi mắt đen thâm thúy sáng bừng, bên trong chiếu ra bóng dáng của cô.
Chu Thiến rút tay về nhẹ giọng hỏi:
- Hi Thành, em nói như vậy không
có nghĩa rằng em đã hoàn toàn quên đi mọi thứ, cũng không phải là em sẽ
đón nhận anh, em không thể xác định anh có phù hợp với em không, cũng
không có tin tưởng vào tương lai của chúng ta
Triệu Hi Thành nhìn bàn tay trống rỗng, trong lòng buồn bã:
- Thiệu Lâm, trước kia anh bá
đạo, làm rất nhiều chuyện có lỗi với em nhưng giờ anh đã hiểu trước kia
mình đã sai cỡ nào. Anh sẽ không yêu cầu em làm gì, cũng sẽ không ép em
phải quyết định điều gì. Từ nay trở đi anh sẽ tôn trọng em, cố gắng hiểu em, anh sẽ để em dần dần tin tưởng anh, tin tưởng vào tương lai của
chúng ta, sau đó cam tâm tình nguyện quay về bên anh
Giọng anh nhẹ nhàng, dịu dàng như cơn gió nhẹ thổi qua tim Chu Thiến. Chu Thiến nhẹ nhàng cười, khuôn mặt tươi
cười như đóa hoa bách hợp trắng muốt khiến anh chói mắt
Chu Thiến bị anh nhìn mà mất tự nhiên cúi đầu:
- Hi Thành, chuyện không đơn giản như anh nghĩ đâu, anh đừng ngoài thì nói rất dễ dàng nhưng hành động lại khác hẳn
- Chuyện cũng không phức tạp như
em nghĩ, Triệu Hi Thành anh đã quyết làm chuyện gì thì chắc chắn sẽ làm
được. Anh lấy danh dự của Triệu thị mà cam đoan, Triệu Hi Thành tuyệt
đối nói được thì làm được!
Chu Thiến nhìn anh, thần thái của anh
chân thật hiếm thấy, anh nhìn chăm chú vào mắt cô. Lòng Chu Thiến như bị kích thích, mặt hơi nóng lên. Cô cúi đầu xoay người đi về phòng trọ,
Triệu Hi Thành cũng nhanh chóng đuổi theo sau. Chu Thiến nói:
- Anh không về đi, theo em làm cái gì
Triệu Hi Thành đi đến bên cô giữ chặt tay cô, gắt gao nắm chặt nhưng lại làm bộ như không có chuyện gì, giống như đang làm một chuyện hết sức tự nhiên
Anh nhìn phía trước, phối hợp với bước chân của cô:
- Thiệu Lâm, anh phải hiểu em
nhưng em cũng phải cho anh cơ hội chứ đúng không? Giờ anh muốn biết mỗi
ngày em làm gì, em sẽ không từ chối anh đúng không?
Anh quay đầu nhìn cô cười, tay nắm tay cô càng chặt, mười ngón tay đan vào nhau, Chu Thiến có thể cảm nhận được
lòng bàn tay nóng rực và chút mồ hôi của anh
Là vì thời tiết nóng bức hay là vì anh lo lắng? Chu Thiến không có đáp án nhưng nhìn đôi mắt đầy hi vọng của anh, câu từ chối không thể nói thành lời
Hơn nữa, vì sao phải từ chối? Cho dù là cho hai người một lần nữa hiểu lẫn nhau, một lần nữa làm lại thì có cái gì không tốt?
- Chỗ em ở rất đơn sơ, chỉ sợ anh không quen. Chu Thiến nói
- Kì lạ, đại tiểu thư như em có thể quen thì sao anh không thể quen?
Tuy rằng nói như vậy nhưng khi Triệu Hi
Thành tới phòng cô thì thực sự không quen. Nơi này không phải anh chưa
từng tới, trước kia chủ thuê nhà nhân lúc các cô không ở nhà đã mở cửa
cho anh vào xem nhưng khi đó anh chỉ đứng ở cửa liếc vội vào trong mấy
lần đã bị căn phòng đơn sơ làm cho chua xót đến tột cùng, vội bước ra
ngoài
Nhưng hôm nay, anh đứng trong gian phòng nhỏ hẹp này, nhìn trần nhà mốc meo, cảm giác trần nhà lúc nào cũng có thể sập xuống
- Thiệu Lâm, chỗ em ở hình như còn nhỏ hơn chỗ Hi Tuấn.
Triệu Hi Thành đứng đó, có cảm giác luống cuống chân tay
Tiểu Mạt ở nhà, thấy Chu Thiến dẫn Triệu
Hi Thành về thì cũng giật mình. Giờ thấy anh không biết theo ai nhưng
lại cứng rắn tỏ vẻ tự nhiên đột nhiên cảm thấy anh như vậy thật đáng yêu
Cô cười nói với Triệu Hi Thành:
- Anh đừng đứng, ngồi đi, ghế sau dựa được đó.
Lúc này Triệu Hi Thành mới ngồi xuống
Ghế dựa là ghế bành bình thường không có
tay vịn, Triệu Hi Thành ngồi xuống rồi, cảm giác hai tay không biết nên
đặt đâu, sờ soạng một hồi cuối cùng chỉ đành đặt lên đùi mình, tư thế
rất mất tự nhiên
Tiểu Mạt không nhịn được phì cười, Triệu Hi Thành vẻ mặt xấu hổ
Cũng may Chu Thiến vừa kịp đến giải cứu cho anh. Cô đặt một ly trà ở bên bàn cho anh rồi nói:
- Anh đã đến chỗ Hi Tuấn ở? Đi bao giờ
- Chính là ngày anh uống say đó
Chu Thiến nhớ lại lần trước cô nhờ Hi Tuấn đưa anh về nhà, thì ra Hi Tuấn không đưa anh về biệt thự mà mang về chỗ mình
Lúc này, Triệu Hi Thành bị công cụ trang điểm trên bàn hấp dẫn, anh tò mò cầm mấy món đồ lên xem rồi nói:
- Đây chẳng phải là đồ trang điểm của con gái sao? Nhiều thế? Cái này là cái gì
Anh cầm lấy bộ mi giả
- Đây là bộ lông mi giả, đó đều là công cụ trang điểm
Triệu Hi Thành lật xem từng thứ một, Chu
Thiến thấy anh hứng thú, mà đó lại là thứ mình thích nên cao hứng giới
thiệu từng thứ với anh:
- Bọn em học stylist đều phải
dùng những thứ này. Anh đừng xem có những thứ bé tí nhưng tác dụng rất
lớn đó. Ví dụ như mi giả này có thể khiến cho mắt trở nên sáng bừng, nếu biết cách sử dụng chính xác, phát huy công dụng thì dù là ngư