Polly po-cket
Con Dâu Nhà Giàu

Con Dâu Nhà Giàu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327633

Bình chọn: 10.00/10/763 lượt.

u này khiến cô ấy nhìn không có sức sống, màu da trở nên tối đi

Chu Thiến thầm than trong lòng, không khỏi hỏi người mẫu:

- Vì sao cô lại nhuộm tóc thành màu này

Người mẫu sờ sờ tóc mình trả lời:

- Không phải nói màu này sẽ càng

làm da trắng hơn sao? Màu da của tôi rất xấu. Mong cô có thể giúp tôi

tìm được những cách phối màu phù hợp nhất

Chu Thiến bất đắc dĩ thở dài, mái tóc dài vàng sáng này chính là điểm hỏng lớn nhất. Cho dù phối hợp quần áo màu

sắc phù hợp cũng không thể đạt được hiệu quả tốt nhất. Nên làm gì bây

giờ? Giờ không thể kịp để nhuộm lại tóc cho cô ấy được

Chu Thiến vừa suy nghĩ vừa đi đến bên tủ, chọn quần áo. Chu Thiến suy nghĩ, da người mẫu là da vàng, mắt nâu đậm, căn cứ thuyết sắc thái bốn mùa thì cô ấy thuộc loại người mùa thu. Chu Thiến tìm tòi cẩn thận, tuổi người mẫu không lớn, ánh mắt nhu hòa, tính cách hẳn là rất dịu dàng. Màu sắc đậm mà hoa lệ có thể khiến cô ấy cao

quý hơn

Nhưng tóc thì làm thế nào? Đúng là chuyện hao tâm tổn trí.

Trước tủ lớn có rất nhiều học viên đang

chọn quần áo, ai náy đều chăm chú suy nghĩ, cũng không nói chuyện, hơn

nữa còn giữ chặt quần áo trong tay, tránh để người khác cướp được.

Đang lúc này, có người đi đến bên Chu

Thiến, lấy đi bộ quần áo màu nâu đậm trước mặt Chu Thiến. Chu Thiến đang nghĩ có nên dùng bộ quần áo này không nên còn chưa kịp cầm lên. Chu

Thiến ngẩng đầu thì thấy là Hồ Giai Giai, cô ta không chút thay đổi cầm

chắc quần áo, xem ra là không thể buông tay.

- Hồ Giai Giai, đây là quần áo tôi đã chọn

Hồ Giai Giai nhíu mày:

- Á, nếu thế sao cô không cầm trên tay, giờ nó trong tay tôi, chẳng liên quan gì đến cô nữa

Chu Thiến chán nản nhưng chuyện này cũng

chỉ có thể tự trách mình không cẩn thận, ra tay quá chậm, cho nên cũng

không nói gì, quay đầu lại chọn quần áo.

Bên tai lại nghe thấy Hồ Giai Giai phì

cười. Chu Thiến quay đầu đã thấy cô ta đang nhìn người mẫu của mình mà

cười, ý cười đầy châm chọc, cô ta nói:

- Người mẫu của cô có màu tóc đẹp quá đi…

Cô ta quay đầu lại nhìn Chu Thiến, ánh mắt vui mừng khi thấy người gặp họa:

- Nếu tôi là cô thì sẽ buông tay rồi, như cô ta, mặc quần áo gì chẳng thế

Giọng Hồ Giai Giai không cao không thấp,

có thể cho người chung quanh nghe thấy nhưng các giáo sư ở xa sẽ không

nghe thấy. Các học viên xung quanh nhìn về phía người mẫu của Chu Thiến, đương nhiên cũng hiểu được ý của Hồ Giai Giai, những người quen biết

Chu Thiến đều tỏ vẻ tiếc nuối, còn những người khác đều bưng miệng cười

thầm vì bớt đi được một đối thủ mạnh. Bởi vì bất kì ai cũng đều nhìn ra, thời gian có hạn mà muốn thay đổi màu tóc của người mẫu là không thể,

cho dù cẩn thận phối đồ thì hiệu quả cũng không cao. Một điểm khá không

thành vấn đề nhưng để được điểm tốt, thậm chí thành một trong hai người

xuất sắc nhất thì tuyệt đối không có khả năng.

Chu Thiến không để ý sự cười nhạo của

người xung quanh, cô chỉ lẳng lặng nhìn Hồ Giai Giai, khuôn mặt chất

chứa sự tức giận. Đang lúc mọi người nghĩ cô sẽ phát giận thì cô đột

nhiên lại cười thản nhiên. Nụ cười thong dong khó mà nói hết, cô nhìn Hồ Giai Giai, giọng không cao không thấp, không nhanh không chậm:

- Hồ Giai Giai, là một stylist mà coi thường, làm nhục người mình phục vị là hành vi cực không nên. Tôn

trọng đối tượng phục vụ là đạo đức cơ bản mà một stylist nên có. Đây là

bài học đầu tiên chúng ta từng học, học giỏi như cô, không quên nhanh

thế chứ

- Nói đúng lắm

Một giọng nói nhu hòa đột nhiên vang lên.

Nghe thế, mặt Hồ Giai Giai trắng bệch bởi vì cô ta nhận ra, đây chính là giọng của Thẩm Già Lam. Các học viên

xung quanh đều quay đầu đi, lén lút rời xa hai người Chu Hồ, tỏ vẻ không liên quan đến mình

Thẩm Già Lam đi từ bên kia tới, khóe miệng cười tao nhã tự tin, cũng không biết bà đứng đó tự bao giờ

Hồ Giai Giai đứng sững ở đó, mặt lúc trắng lúc đỏ, không nói được gì.

Thẩm Già Lam khoảng hơn 30 tuổi, dáng

người cao gầy, tóc ngắn sành điệu, khuôn mặt vô cùng thanh nhã. Cô bước

những bước đi tao nhã đến bên hai người

Cô thản nhiên nhìn Hồ Giai Giai một cái, dưới cái nhìn của cô, Hồ Giai Giai vội cúi đầu.

Thẩm Già Lam quay đầu nhìn Chu Thiến, trong mắt có ý tán thưởng. Cô nhẹ giọng nói:

- Bạn học này nói hay lắm, bất kể trước khi khách hàng đến tìm chúng ta trông như thế nào nhưng chúng ta

cũng không nên có lòng khinh thường. Bọn họ cần chúng ta thì mới tìm

chúng ta, nếu bọn họ cái gì cũng biết thì ai còn cần chúng ta nữa

Nói xong, cô thoáng dừng rồi lại nhìn về phía Hồ Giai Giai:

- Hơn nữa, bạn học này nói những

lời châm chọc vô tình vô nghĩa như vậy rất không cần thiết, ngoài việc

khiến mình có phần nông cạn đi thì chẳng có ý nghĩa gì.

Hồ Giai Giai há miệng, vẻ mặt xấu hổ, cô đi đến bên Chu Thiến nói:

- Xin lỗi, vừa rồi mình không nên nói như vậy, cậu đừng để bụng

Chu Thiến với sự chuyển biến bất ngờ này

của cô ta thì rất hoài nghi nhưng nếu cô ấy đã xin lỗi thì còn nói gì

được nữa. Chu Thiến cười nói:

- Không sao đâu

Thẩm Già Lam hình như rất vừa lòng với

thái độ biết sai mà sửa của Hồ Giai Giai, ánh mắt nhìn nàn