
Triệu Hi Thành. Tuy không danh không phận nhưng phú quý thì không cần nghĩ.
Văn Phương lắc đầu nói:
- Giờ còn không vội, đợi bốn tháng có thể biết trai gái thì tôi đi tìm Triệu phu nhân.
Văn Phương suy tính, nếu đi tìm Hi Thành
không chắc anh sẽ có phản ứng gì. Nếu vì để Thiệu Lâm vui lòng mà bắt cô phá thai thì chẳng phải là công cốc? Mà Triệu phu nhân muốn có cháu bế
đến phát điên cũng chẳng phải là bí mật, nếu để cô ta may mắn có con
trai nhất định sẽ được bà coi trọng. Nếu Thiệu Lâm và Kiều Tranh thực sự có bị lộ ra cái gì, ai nói cô ta không thể làm con dâu trưởng nhà họ
Triệu.
Giờ những người trong công ty thấy cô bị
Triệu Hi Thành vứt bỏ thì châm chọc khiêu khích, ai cũng khinh thường cô ta. Nếu cô ta có cơ hội xoay người thì nhất định sẽ cho bọn họ ăn đủ.
Nghĩ vậy, cô ta đắc ý cười. Sau đó nói:
- Thời gian này con tìm phòng cho hai người, hai người nhanh chuyển ra khỏi chỗ này. Còn cha, cha cũng
phải kiêng rượu, chúng ta phải cho Triệu gia ấn tượng tốt.
Mẹ Văn Phương thở dài:
- Nhưng thế này đúng là có lỗi
với Thiệu Lâm. Trước con và chồng con bé cặp kè, tuy rằng mẹ áy náy
nhưng nghĩ không phải con thì cũng có người khác, đàn ông có tiền sao
chịu an phận, nghĩ vậy trong lòng cũng có chút thoải mái. Giờ còn muốn
sinh con cho chồng nó… Con bé Thiệu Lâm có ân với chúng ta. Trước nếu
không phải nó giúp con trả học phí, giới thiệu việc làm thì con đã không có ngày hôm nay. Cha và mẹ mấy lần nằm viện cũng đều nhờ nó chi tiền.
Giờ chúng ta làm vậy với nó, trong lòng thật…
Mặt Văn Phương lúc trắng lúc đỏ, sau hồi lâu mới cắn răng nói:
- Nhưng không làm thế thì bất
hạnh sẽ là con. Cô ta mệnh tốt, sinh ra cái gì cũng có sẵn. Con thì phải hao hết tâm tư mới có được. Khó khăn lắm mới có cơ hội này, con tuyệt
sẽ không buông. Cô ta chết còn hơn con chết!
Che Văn Phương cũng lườm vợ:
- Bà nói cái gì khó nghe vậy. Cô
ta chi tiền là đúng rồi, Phương Nhi của chúng ta mấy năm trời vẫn theo
sau nó, như tiểu nha đầu, chẳng lẽ bọn họ không trả tiền lương sao? Tiền đó là tiền công của con
Nói xong quay sang nhìn con gái cười nịnh bợ:
- Con gái, đừng nghe lời mẹ, chúng ta không nợ nó, nên làm gì thì làm cái đó
Văn Phương nghe xong lời cha nói, mặt
trắng bệch. Ngay cả cha cũng cho rằng mình là tiểu nha đầu của Thiệu Lâm sao? Trong lòng không khỏi oán hận. Mà mẹ Văn Phương cũng nhanh chóng
tìm được lí do, áy náy trong lòng cũng tiêu tan. Nói đến nói đi, con gái mình vẫn là quan trọng
Lời Heo: Đọc chương này có thể có bạn
thương Văn Phương này nọ nhưng mình thấy con người như vậy tuyệt đối
không đáng thương 1 tí nào. Cha nào con nấy, Văn Phương có thừa sự vô sỉ của cha cô ta, lại thêm người mẹ hay AQ kia nữa. Cũng đầy người có hoàn cảnh khó khăn như cô ta nhưng vẫn có thể vươn lên chân chính đấy thôi.
Huống chi nào phải cô ta không có cơ hội đổi đời, gia đình Tống Thiệu
Lâm cho cô ta cơ hội ăn học, giúp đỡ cô ta bao nhiêu, nếu cô ta biết tận dụng nó mà sống cho tốt thì đâu cần phải dựa dẫm, làm những trò ti bỉ
mà ai cũng khinh ghét để rồi sau này hứng đủ quả đắng. Loại người như
thế, dù chết cũng chẳng biết hối cải, lúc nào cũng đổ lỗi tại số phận,
tại người khác. Chết là đáng lắm =)). Làm gì có chuyện chen chân vào vợ
chồng người ta, đến khi chồng quay lại với vợ thì vô sỉ mà chửi bới nói
vợ người ta quá đáng, giành giật đồ của mình. Là ai giành của ai trước.
Đúng là ngu si còn thêm tự kỉ, chậc.
Từ đêm Triệu Hi Thành say rượu tỏ tình
với Chu Thiến, Chu Thiến mỗi lần gặp anh đều cảm thấy tâm hoảng ý loạn.
Loại cảm giác này khiến cô có chút kinh hoảng, trong lòng thầm nghĩ.
Chẳng lẽ mình đã động lòng với đại thiếu gia lăng nhăng này? Nhưng không đúng, rõ ràng mình thích Kiều Tranh, hơn nữa thích bao nhiêu năm như
vậy, chẳng lẽ chính mình thay lòng đổi dạ? Vậy mình và Triệu Hi Thành
kia có gì khác nhau? Cũng chỉ là kẻ tiểu nhân vô sỉ mà thôi.
Chu Thiến liên tục lắc đầu, chết cũng không muốn đánh đồng mình với công tử lăng nhăng kia.
Nhưng hiện giờ mình như vậy là thế nào?
Nói lại, hai người đàn ông cho cô hai cảm giác khác nhau. Khi đối mặt
với Kiều Tranh, cô cảm thấy thật ấm áp, bình an, nhìn thấy anh bị tổn
thương vì Tống Thiệu Lâm thì mong anh có thể hạnh phúc, sống thật tốt vì thế cô nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì anh. Nhìn thấy anh bị tổn
thương thì còn tức giận hơn cả bản thân, hận không thể giết chết kẻ đó.
Nhưng khi đối mặt với Triệu Hi Thành, tim cô sẽ đập loạn, ánh mắt anh tùy ý liếc tới cũng khiến cô đỏ tai hồng,
khi anh cười cùng khiến cô đầu váng mắt hoa, mà sự đụng chạm và nụ hôn
của anh… Nghĩ đến đó, cả người cô có phần nóng lên, đúng đúng, chính là
loại phản ứng xấu hổ chết người này, sao lại thế này?
Còn nữa, vì sao cô luôn nghĩ đến anh ta? Mỗi khi nghĩ đến thì trong lòng lại có cảm giác ê ẩm?
Trời ạ, chẳng lẽ cô là kẻ háo sắc sao?
- A! Chu Thiến phiền chán bất an không nhịn được kêu lớn
- Sao thế! Triệu phu nhân ở bên hoảng sợ nhìn cô
Chu Thiến bưng miệng, lúc này mới nhớ ra
là đang ở trong phòng Triệu phu nhân. Sáng sớm, bà đã gọi cô vào