
òn đâu nữa.
Bây giờ Quang mới hiểu mình bị theo đuôi mà
chẳng hề hay biết. Rõ ràng hai đứa tiểu yêu, ngôn từ ấy dùng chẳng sai. Nhưng
sao con nhỏ Ngọc Quí nó chỉ theo phá Quang mà không nhằm vào thằng Quân để chọc
chứ? Quang biết rất rõ thằng em trai kế của mình cũng có vô khối là bạn gái. Vậy
sao nó lại rất bình yên trong khi cậu thì luôn bị Ngọc Quí theo phá đám. Trong
lúc nỗi thắc mắc chưa kịp giải đáp thì cậu bỗng cứng miệng khi thấy các thức ăn
sang trọng được dọn ra đầy cả bàn. Ôi con nhỏ Ngọc Quí nó cố tình hại anh nó quê
mặt với bạn gái đây mà. Cua rang muối hàng “xa xỉ” mà nó kêu tới bốn con to
tướng. Chưa hết… còn nào là bò nướng là lốt, gỏi ngói sen tôm thịt, súp bóng
cua… Ôi trời ơi là trời.
Quang nhấp nhỏm tính nhẩm số tiền sẽ phải trả
đến nổi không thể nào ăn ngon được. Không phải cậu nghèo không bao nổi các em
một bữa ăn sang trọng, song bởi do tiền trong túi chẳng biết có đủ trả hay
không? Quang ngó xuống chiếc nhẫn mắt cọp trên ngón tay. Âu cũng đành liều vậy,
bụng bảo dạ thôi cứ chơi cho tới bến. Thế là Quang không thèm để tâm lo lắng đến
hai đứa em bên cạnh nữa. Cậu quay sang săn sóc cho bạn gái:
- Ăn đi Huệ
kẻo bọn tiểu yêu này nó làm láng hết bây giờ.
Thằng Quyền bẻ cái càng
cua thật to đưa lên miệng cắn cốp một cái, vẻ thích thú.
- Chị Ngọc Quí
tuyệt vời lắm!
Ngọc Quí được thể xum xoa với em:
- Mi biết điều
thì đừng có đả kích ta thì sẽ được no nê dài dài.
Thằng Quyền nhìn anh
hai, đôi mắt lém lỉnh:
- Món ăn này em rất hợp khẩu vị.
Cực
chẳng đã Quang đành phải mở miệng phán một câu:
- Thế thì hai đứa cứ
việc ăn cho đã thèm.
Biết anh Hai đang xót cái túi, Ngọc Quí cười. Cô bé
tỏ ra chú ý tới bạn gái của anh:
- Coi kìa… sao chị Huệ không ăn? Súp
bóng cua ở đây ngon nổi tiếng đấy.
Dù trong lòng có hơi khớp với mấy đứa
em lém lỉnh của bạn trai, Huệ cũng không thể im lặng. Cô bắt buộc phải trò
chuyện:
- Ngọc Quí cứ để mặc chị…
- Hay để em bẻ càng cua cho
chị dùng nha!
- Cứ từ từ. Chị đang ăn gỏi và bò nướng với anh Quang.
Ngọc Quí trò chuyện nhưng miệng lại chẳng ngừng nhai. Cô bé với thằg
Quyền cứ liên tục đánh chén cho đến khi no căng cả bụng mới nghĩ đến việc trả tự
do cho anh trai và bạn gái. Ngọc Quí đạp vào chân thằng Quyền:
- Mau lên
rồi còn chuồn.
Thằng Quyền còn luyến tiếc con cua chưa ăn hết nên trì
hoãn:
- Khoan đã chị. Em không thể để con vật chuyên bò ngang này thiếu
các bộ phận trong bụng em.
Khẽ liếc sang anh hai, Ngọc Quí làm ra vẻ tội
nghiệp:
- Nhà mi hãy nhìn anh cả của mình kìa. Mau gia ân cho ảnh đi
Quyền à.
Thằng Quyền phẩy tay lia lịa, nhất định không chịu từ bỏ cái
việc tập kết toàn thân con cua trong bao tử mình:
- Thì em chỉ ăn thôi
chứ đâu có tò mò nghe lỏm chuyện của ảnh.
- Ai mà không biết, nhưng có
mặt tụi mình hiện diện làm sao mà hai người tự nhiên được. Tao với nhà mi hãy
mau hô biến, kẻo ngồi chút nữa bị đuổi thì kì lắm.
- Sao bỗng dưng chị
biết điều quá vậy? – Thằng Quyền bèn hạch lại.
Ngọc Quí đặt tay lên bụng
cười xòa:
- Thì tao đã no nê rồi nên không muốn làm người bị ghét nữa.
Thằng Quyền vẫn chưa chịu đứng dậy mà chọc quê chị một thôi:
-
Nghe giọng của chị lúc này dễ thương ghê. Nhưng mặt thì giống như những thành
viên của “những con yêu nhền nhện”…
Ngọc Quí cầm chiếc càng cua chỉ còn
trơ vỏ dí chỗ đầu nhọn vào mũi em:
- Ta cho nó kẹp đứt phăng cái này của
mi bây giờ.
- Oái… oái…
Thằng Quyền đưa cả hai tay lên che mặt
rồi bắt đầu ca cẩm với bạn gái của anh trai:
- Chị Huệ coi đó mà “phòng
bệnh” trước nha. Mai mốt về nhà em mà hiền thì sẽ bị “bà” ấy xơi tái thay cho
phở bò đó!
Ngọc Quí khẽ đằng hắng:
- Nhà mi liệu cho cái thân
của mình ấy! Bắt đầu từ ngày mai có con nhỏ nào tới gọi ơi ới trước sân thì ta
sẽ cho ngậm quả “đào tiên ngay”.
Lời hăm dọa thật sự làm cho thằng Quyền
phải cuống quýt. Nó nói như ca cải lương:
- Ðừng… đừng… đừng… chị ơi!
Ai nỡ xuất chiêu vô người ta…
Cử chỉ hài hước làm quán ăn đang
thời điểm đông khách, có nhiều người ghé mắt nhìn vào. Thằng Quyền bị ngượng nên
không dám nấn ná, chủ động kéo Ngọc Quí:
- Về thôi bà chị. Tôi sắp sửa
tàng hình tới nơi rồi.
Ngọc Quí đứng dậy, cái miệng không ngừng hẳn:
- Rốt cuộc mi cũng chẳng thể làm “con đỉa” được lâu.
Sợ hai đứa
em sẽ dùng dằng mãi làm mất đi cái khoảng thời gian quý báu của mình với bạn gái
tối nay. Quang bèn ra mắt đuổi:
- No nê rồi thì làm ơn đi chỗ khác chơi
dùm anh Hai đi nhị vị. Nghe nói tối nay là đêm chung kết giải “tiếng hát truyền
hình” đó.
Ðược nhắc nhở, Ngọc Quí vội vỗ bàn tay lên trán:
- Ồ
suýt nữa là em đã quên mất tiêu vụ này rồi.
Nói xong, Ngọc Quí lôi thốc
thằng em ra khỏi quán trước cái thở phào nhẹ nhõm của Quang. Nhưng cậu lại nghe
lòng nặng trịch trở lại ngay bởi con nhỏ Ngọc Quí đã ngoảnh đầu lại nói thêm:
- Lần sau anh dự định đi ăn ở đâu thì nhớ thông báo cho tụi em biết với
nghe.
Quang nhìn Huệ bắt gặp tia mắt thông cảm của cô. Ôi, chỉ có mỗi
đứa em gái mà Quang cứ liên tục bị nó làm cho điên