
trao thưởng, cuối cùng Đông
Đông than thở một câu. "Giá mà bây giờ lại có cướp nhỉ, chúng mình sẽ có thể đi ăn khao tiếp rồi!"
"Đúng nha, một thằng đến ta đánh một thằng, hai thằng đến ta đánh một đôi! Dù gì Thỏ Thỏ của chúng ta võ công cũng vô cùng cao cường kia mà!" Nghê Nhĩ Tư gật đầu.
Hạ Mạt: "Một tên cướp được hai trăm tệ, hai tên được bốn trăm tệ. Lần sau chúng ta có thể ăn gấp đôi rồi!" (Thua mấy cô bạn của Thỏ Thỏ, Thỏ
ta hiền quá đi!)
Tiêu Thỏ hết nói nổi. Các mi có cần dã man tàn bạo như thế không hở?
Kết quả, nàng còn chưa kịp nói ra lời, bỗng dưng trên đường nảy ra
một bóng người chặn đường các nàng thật! Trời tối đen như mực, kẻ kia
đột ngột vọt đến trước mặt các nàng khiến mọi người đều sững sờ.
Một lúc sau Nghê Nhĩ Tư mới run rẩy thì thầm. "Cướp đường bây giờ sao chả thằng nào che mặt thế nhỉ?"
Đổng Đông Đông ưỡn ưỡn ngực lên. "Đòi tiền thì đây không có, đòi sắc thì may ra có một người thôi!"
Hạ Mạt: "Đóng cửa lại, thả Thỏ ra!" (Nghe như đóng cửa lại, thả chó ra ấy!)
Tiêu Thỏ: "......"
So với vẻ lo lắng của bốn cô gái, kẻ vừa tới lại tỏ ra vô cùng thản
nhiên, đảo mắt nhìn quanh cả bốn người, cuối cùng mới nhìn chằm chằm vào Tiêu Thỏ. "Em là Tiêu Thỏ?"
Bị kẻ kia hỏi một câu, cuối cùng Tiêu Thỏ cũng hoàn hồn trở lại, lướt nhìn anh ta để đánh giá sơ sơ gã con trai trước mặt. Người cao vừa
phải, tóc hơi hơi dài, đeo một đôi kính, nhìn qua cũng có vẻ nho nhã
lịch sự. Có điều mình hình như không biết anh ta, đừng bảo anh ta lại
muốn tới xin đấu võ với nàng nhé. Mấy hôm nay nàng đụng phải không biết
bao nhiêu người như thế rồi.
"Là tôi..." Nàng rụt rè nói, nhưng ngay lập tức thấy không ổn, lập
tức bổ sung một câu. "Có điều tôi không đấu võ với người khác đâu."
Tên kia ngẩn ra, lập tức cười phá lên. "Sư muội, em hiểu lầm rồi, tôi không phải tìm em để luận võ."
"A!" Nghê Nhĩ Tư bỗng bật kêu lên, vẻ vô cùng kích động. "Ta nghĩ ra
rồi. Anh... anh có phải là Hứa Bách Dịch của Hội sinh viên đúng không?"
Hứa Bách Dịch? Tên này Tiêu Thỏ cũng có nghe qua vài lần.
Nghe nói anh ta vừa vào Hội Sinh viên của đại học Z, lập tức biểu
hiện vô cùng xuất sắc nhanh chóng đoạt lấy chức Hội trưởng Hội sinh
viên. Đám sinh viên trong Hội dưới quyền anh ta hoạt động vô cùng có nề
nếp, thành tích ưu tú. Sau đó, anh ta lại nhận thêm chức Chủ tịch Hội
đồng sinh viên, trở thành người đầu tiên trong lịch sử trường Z kiêm
nhiệm hai chức đứng đầu Hội sinh viên và Hội đồng sinh viên. Năm ngoái,
anh ta được nhà trường đề cử, tham gia ứng tuyển chức Chủ tịch Hội liên
hiệp Sinh viên toàn thành phố, lập tức nhận được số phiếu áp đảo, trở
thành một nhân vật vô cùng nổi danh trong trường. Nhưng nhân vật nổi
tiếng như vậy tại sao lại tìm đến mình cơ chứ?
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Tiêu Thỏ, Hứa Bách Dịch cũng không vòng vo nhiều mà nói thẳng. "Sư muội, tôi tìm em là muốn mời em tham gia Hội
Sinh viên."
Hội Sinh viên? Tiêu Thỏ càng ngẩn ra. Từ khì nàng đi học tới giờ, trừ một lần tham gia đội bóng rổ, nàng không hề tham gia vào bất kỳ hội
nhóm sinh viên nào. Thứ nhất là việc học của Khoa Y tá khá là bận rộn,
nàng lại càng không còn sức đi tham gia. Thứ hai là bản thân nàng cũng
không hề ham hố hư danh gì cả, không hề có chút hứng thú nào với Hội
sinh viên.
Thế mới nói, trước vụ đoạn phim này, Tiêu Thỏ quả thật là một cô sinh viên vô cùng bình thường không hề nổi trội.
"Sư huynh, quả thật em không phải giỏi giang như trên mạng nói, cũng chả có kinh nghiệm gì..."
Ngay lúc Tiêu Thỏ cố từ chối một cách lịch sự, Hứa Bách Dịch lại ngắt lời nàng. "Sư muội, quả thật tôi biết em nhờ trên mạng nói, nhưng thật
sự tôi rất tán thành kiểu người thấy việc nghĩa không ngại làm như em,
dám nghĩ dám đảm đương, tinh thần này rất phù hợp với Hội Sinh viên của
chúng ta. Hy vọng em có thể suy nghĩ cẩn thận rồi hẵng trả lời tôi sau."
Hứa Bách Dịch đã nói thế, Tiêu Thỏ cũng không thể từ chối được. "Em sẽ suy nghĩ sau vậy."
Hai người trao đổi số di động. Khi về phòng ngủ, căn phòng số 438
tầng số 9 lại bắt đầu mở ra hội nghị bàn thảo về việc này. Có điều, trừ
Tiêu Thỏ ra, toàn bộ ba người còn lại đều tán thành đề nghị của Hứa Bách Dịch, thế nên hội nghị nhanh chóng biến thành buổi đấu tố của cả phòng.
Đổng Đông Đông không nói nhiều, trước tiên là mắng loạn lên. "Thỏ Thỏ, mi thật là ngốc a!"
Tiêu Thỏ bị mắng, đúng là ngốc cả người. "Ta ngốc chỗ nào?"
"Ta bảo mi ngốc là được rồi. Mi có biết hàng năm bao nhiêu người
tranh nhau sứt đầu mẻ trán để được vào Hội Sinh viên không hả? Mi được
lắm, cơ hội tốt đẹp đến thế tự mò tới chỗ mi, mà mi lại còn định từ
chối!"
"Nhưng ta không có hứng thú tham gia..."
"Sao mi lại đem Hội Sinh viên thần thánh của chúng ta so sánh với
những hứng thú rẻ tiền cơ chứ?" Nghê Nhĩ Tư bất mãn. "Sinh viên là phải
vì toàn bộ sinh viên trong trường mà phục vụ. Sinh viên chính là nhân
dân, Mao Chủ tịch có nói vì nhân dân phục vụ, mi từ chối phục vụ nhân
dân chính là phản đối Đảng, là biểu hiện tư sản đồi bại!"
Thế là vấn đề được đẩy lên tầm cao của tư tưởng chính trị, khiến Tiêu Thỏ