
ng hoàn toàn tách khỏi thế giới hiện thực này.
Thấy Tiêu Thỏ bỗng dưng đứng lại, Triệu Thần Cương và Hứa Bách Dịch
cũng đứng lại theo. Hai người nhìn theo ánh mắt Tiêu Thỏ về phía trước,
vừa nhìn thấy Lăng Siêu, lập tức hiểu ra.
Gương mặt âu sầu căng thẳng cả buổi tối của Hứa Bách Dịch lập tức tươi lên: Ai da, là mình lo hão rồi!
Triệu Thần Cương lại hoàn toàn tương phản, mắt thấy gã con trai ở bên kia đường chậm rãi bước về phía bọn họ. Hắn ta dừng lại trước mặt Tiêu
Thỏ, vươn tay ra khẽ vuốt ve gương mặt nàng một cách vô cùng tự nhiên và thân mật, trong ánh mắt tràn đầy sự âu yếm nuông chiều dịu dàng, khiến
vẻ mặt Triệu trưởng ban lập tức đen như đêm ba mươi.
Ngay lúc bàn tay ấm áp của hắn chạm vào mặt nàng, Tiêu Thỏ mới giật
mình tỉnh lại, hai má lập tức nóng bừng lên. "Sao anh lại tới đây?" Nàng hạ mắt xuống, cố gắng che dấu niềm vui khi thấy hắn vào trong lòng.
"Anh gọi tới phòng ký túc của em, mấy cô bạn bảo em vẫn chưa về nên
anh tới đây luôn." Lăng Siêu vừa nói vừa để ý nhìn cách ăn mặc của Tiêu
Thỏ hôm nay, lập tức nhíu chặt đôi lông mày lại.
Cảm thấy luồng ánh mắt nóng rực của hắn quét trên người mình như kiểm tra, Tiêu Thỏ có chút xấu hổ. "Em không có chuyện gì đâu, có tất cả mọi người đi cùng mà."
"Chính vì có mọi người đi cùng..." Hắn thản nhiên trả lời, ánh mắt
như lơ đãng quét qua hai kẻ đứng sau lưng nàng một lượt, ánh mắt nãy còn dịu dàng ấm áp chỉ trong phút chốc lạnh lẽo như băng tuyết mùa đông.
"Khụ khụ..." Tiêu Thỏ suýt nữa thì sặc. Lăng đại công tử à, anh có cần phải nói thẳng nói thật thế không cơ chứ?
Cảm thấy ánh mắt kẻ kia có chút địch ý, Hứa Bách Dịch lập tức phản
ứng. "Sư muội, hóa ra đây là bạn trai của em ư? Quả thật là không tệ
nha!" Vừa nói, anh ta vừa lườm sang kẻ bên cạnh một cái, vẻ mặt vô cùng
đắc ý: Thằng nhãi con nhà ngươi mà cũng muốn cướp người bên cạnh ta, còn mơ nhá!
Lại nói Triệu Thần Cương nãy giờ vẻ mặt vô cùng âm trầm xám xịt, đôi mắt đen nhìn thẳng về phía Lăng Siêu.
Nhận thấy ánh mắt gã kia, Lăng Siêu cũng không thèm khách sáo mà ném
một ánh mắt nhìn trả lại, khoảnh khắc hai ánh mắt chạm vào nhau, đều
mang theo mỗi luồng khí thế muốn áp bức đối phương đến manh giáp không
còn, có điều dĩ nhiên khí thế của Lăng Siêu đại công tử cao hơn một bậc.
Tiêu Thỏ cũng biết tính xấu của Lăng Siêu, vừa thấy có chút không ổn, lập tức kiếm cớ nào đó, túm tay hắn chạy mất dép. Đây cũng là chỗ lợi
của việc nổi danh nha, có thể đường đường chính chính chuồn đi mà không
ai dám ngăn trở.
Nhìn dáng hai người bọn họ đi xa, ngọn lửa vốn đột ngột bùng lên
trong lòng Triệu Thần Cương, rồi sau đó lại bừng bừng thiêu đốt mãnh
liệt, giờ như bị ai đó dội cho một thùng nước lạnh, lập tức tắt ngúm chỉ còn một làn khói mỏng bốc lên. (Thảm chưa, bạn tình địch này yếu quá,
chưa làm nổi gì đã tịt ngóm ='>'>)
Lại nói lúc Tiêu Thỏ cùng Lăng Siêu đi trước, ban đầu là do Tiêu Thỏ
muốn tránh khỏi mọi người nên lôi lôi kéo kéo hắn ta đi. Giờ rốt cuộc
chỉ còn lại hai người bọn họ, dần dần nàng thả chậm bước chân, biến
thành Lăng Siêu đi trước kéo tay nàng theo sau.
Nãy giờ, hai người vẫn chưa ai nói câu nào, hơn nữa đêm dài tĩnh
lặng, sự im lặng giữa hai người như thế rất dễ khiến người khác nghĩ
ngợi lan man.
Tiêu Thỏ thì dĩ nhiên là nghĩ, hôm nay hai người bọn họ vất vả lắm
mới hẹn nhau một bữa ăn cơm, nàng lại cho hắn leo cây như thế. Tuy là
nhìn bề ngoài Lăng Siêu không thể hiện ra điều gì hết, vẻ như không sao
cả, nhưng trong lòng hắn chắc chắn là đang rất không vui phải không? Nếu không tại sao nãy giờ hắn chả chịu mở miệng nói gì cả thế.
Đang còn miên man suy nghĩ, Lăng Siêu đang đi phía trước bỗng dừng lại.
Tiêu Thỏ bị cắt ngang luồng suy tư, ngẩn người ngẩng đầu lên nhìn
Lăng Siêu. Mắt hai người vừa chạm vào nhau, trong giây lát, nàng bỗng
cảm giác có cái gì đó không đúng lắm. Vừa định mở miệng hỏi xem hắn làm
sao, chưa kịp thốt ra tiếng, bàn tay đang bị hắn nắm lấy bỗng cảm nhận
được một lực kéo rất mạnh.
Nguồn lực này tới vô cùng đột ngột, khiến Tiêu Thỏ không kịp phản
ứng, lao thẳng vào một vòng tay ôm vô cùng chặt chẽ, còn chưa kịp phản
ứng tiếp, cằm đã bị một bàn tay giữ chặt nâng lên. Lăng Siêu cúi xuống,
hung hăng cướp lấy đôi môi của nàng.
Nụ hôn này tới cũng vô cùng đột ngột, ban đầu chỉ là môi chạm vào
môi, nhưng sau đó dường như đối phương cảm thấy mãi vẫn không đủ, càng
muốn giữ lấy một cách mạnh mẽ, đầu lưỡi hắn tách hai hàm răng của nàng
ra, tiện đà xông pha mà tiến nhập thẳng vào trong, chiến đấu mãnh liệt
với lưỡi, răng và khoang miệng của nàng không thèm nương tay, khiến ngay cả những tiếng rên rỉ khẽ của nàng cũng đều không kịp phát ra ngoài mà
bị hắn nuốt trọn, không cho nàng nghỉ ngơi chút nào.
Tiêu Thỏ bị hôn mãnh liệt tới mức đầu hoa mắt váng, hai chân nhũn ra. Lại thêm trên đường không hè trống thế này làm gì có gì mà dựa mà bám,
thế là đành phải theo bản năng ôm chặt lấy lưng hắn không dám buông. Ý
nàng chỉ là không muốn mình bị ngã, có điều trong mắt kẻ nào đó, quả
thật chính là lời mời gọi vô cùng rõ ràng. H