
của mình lại gần cô. « Chính xác, anh đang muốn lưu manh em đây ! »
Tình tiết tiếp theo xin mời độc giả tự mình tưởng tượng tiếp.
Hẳn là Lăng đại công tử nhất định đang hi vọng rằng mọi chuyện sẽ
diễn ra đúng theo kịch bản trên. Có điều, hắn ta chọn đúng kịch bản,
nhưng lại chọn nhầm nữ diễn viên chính. Tiêu Thỏ sững sờ ngẩn người nhìn chằm chằm hắn ta ba giây, sau đó... đã xảy ra một chuyện hoàn toàn
ngoài dự đoán của mọi người !
Nàng giơ chân lên, chẳng nói chẳng rằng, đạp thẳng một phát đá bay Lăng Siêu xuống đất !
Hình ảnh âm thanh rõ nét, vô cùng khiến người khác kinh ngạc !
Sau đó không những Lăng Siêu ngây ngẩn cả người, mà đến cả bản thân Tiêu Thỏ cũng ngây ngẩn cả người !
Giây phút lặng thinh tuy ngắn ngủi mà dài tựa thế kỷ qua đi, Tiêu Thỏ bỗng tỉnh táo lại, vội vã bò tới mép giường bên kia, thò đầu ra mà rụt
rè hỏi thăm. « Anh... anh không sao chứ ? »
Lăng đại công tử nằm dưới đất, ngửa mặt lên trời, ánh mắt chưa bao giờ lại tan rã và thê thảm đến thế.
Tiêu Thỏ vội vàng giải thích. « Tại... tại em vừa mới tỉnh ngủ, chưa
phản ứng kịp... » Đây là thói quen của người luyện võ lâu năm mà, đầu
còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã hành động để tự bảo vệ rồi.
Thấy Lăng Siêu vẫn không nói gì, Tiêu Thỏ bắt đầu cuống quít. « Anh không có việc gì chứ ? »
« Có đau chỗ nào không ? »
« Này ! Lăng Siêu ! »
Thôi rồi thôi rồi ! Không phải là ngã đập đầu xuống đất nên chạm mạch rồi chứ ? (='>'>'>'>)
Trong lòng Thỏ Thỏ cuống quít rối loạn, tay chân luống cuống bò xuống khỏi giường. Lúc này nàng vẫn mặc bộ quần áo ngủ rộng thùng thình, lúc
bò xuống dưới ống quần bị vén lên, lộ ra đôi chân trắng trẻo thon dài.
Thêm nàng vừa cúi người xuống, cổ áo rộng rãi cũng rơi xuống theo, hé ra làn da mịn màng như tơ, động tác của nàng càng bối rối, càng khiến chỗ
nào đó như ẩn như hiện lấp ló...
Lăng đại công tử bỗng cảm thấy, có bị ngã một cú thế này cũng không có gì không ổn.
Có điều Tiêu Thỏ làm sao có đầu óc để ý mấy chuyện đó vào lúc này kia chứ. Trong lòng nàng đang vô cùng lo lắng, thò tay ra vỗ vỗ vào mặt
Lăng Siêu. « Này này ! Lăng Siêu, em đang nói chuyện với anh đó nha ! »
Hắn vẫn chỉ trợn trừng mắt nhìn nàng không nói câu nào.
« Anh đừng có doạ em ! » Nàng bắt đầu sợ tới mức nước mắt rơm rớm
chuẩn bị rơi. « Lần sau em không đạp anh nữa, anh mau nói cái gì đi chứ ! Lăng Siêu ! »
« ...... »
« Anh bảo gì cơ ? » Nàng cúi đầu thấp hơn một chút, ý là muốn nghe
cho rõ hắn lẩm bẩm cái gì, thế là cái cổ áo kia càng rơi xuống thấp.
« ...... »
« Gì cơ ? Em vẫn không nghe rõ ! » Lại cúi thấp thêm tí nữa.
"......"
"Anh nói to lên một tí xem nào!" Lỗ tai nàng thiếu điều dán vào miệng hắn rồi nha.
"......"
Cứ dây dây dưa dưa như thế hơn mười phút, cái kẻ mặt dày nào đó rốt
cục cũng nhìn no mắt, lăn mình một cái chống tay ngồi nghiêm chỉnh trên
sàn nhà, miệng thốt lên với một giọng vô cùng thản nhiên bình tĩnh. "Anh không sao hết!"
"Hả?" Tiêu Thỏ ngẩn ra một lúc, lập tức sắc mặt hạ nhiệt độ xuống
lạnh toát: Chưa thấy ai dám lừa đảo mặt dày như anh, thật quá đáng!
Nàng đang chuẩn bị nổi cơn lôi đình, bỗng thấy vẻ mặt Lăng Siêu thay
đổi, vô cùng nghiêm chỉnh thốt lên. "Có điều, bà xã à, anh thấy hình như em mua áo lót hơi bị nhỏ quá thì phải!"
Một quả núi lửa đang chuẩn bị bùng nổ, bỗng như bị một thùng nước lạnh toát đổ lên, hoàn toàn tắt ngóm.
"Anh nghĩ em nên mua cỡ to hơn một chút... Mà hoá ra nhìn em bình
bình như vậy nhưng kích cỡ thật lại được che dấu tốt thế kia cơ đấy..."
Kẻ nào đó tiếp tục nghiêm chỉnh như nói chuyện thời tiết, vẻ mặt còn vô
cùng hài lòng như đi shopping gặp hàng vừa ý.
Sắc mặt Tiêu Thỏ từ xanh lè, chuyển sang trắng bệch, rồi biến thành
đỏ rực như cà chua chin, biến đổi liên tục không ngớt, cuối cùng cũng... bùng nổ. "Lăng Siêu, anh là đồ LƯU MANH!!!" Nàng chỉ thẳng tay vào mặt
hắn, hét toáng lên.
Kẻ nào đó gật đầu đồng ý lập tức. "Dĩ nhiên, cái chính là bà xã em đáng để anh lưu manh !"
Tiêu Thỏ: T_______T
Lại bị 'lưu manh' thêm vài lần nữa, buồi sáng sớm cứ thế trôi qua tốt đẹp. Tiêu Thỏ thu dọn hành lý cá nhân chuẩn bị về ký túc xá, Lăng Siêu
cũng đã thay quần áo tử tế chuẩn bị đi làm.
Bên ngoài, Quan Tựu cũng đã chuẩn bị xong xuôi.
Đừng thấy anh ta ngày thường không mấy khi mở miệng, thật ra kết quả
học của anh ta cũng vô cùng khủng khiếp. Phòng ký túc bốn người bọn họ,
học kỳ nào cũng chiếm toàn bộ bốn vị trí hàng đầu của lớp. Lăng Siêu và
Quan Tựu đứng đầu từ trên xuống, còn Ngộ Không với Bát Giới đứng đầu từ
dưới lên!
Nghe Lăng Siêu nói, về ngành tài chính, Quan Tựu chính là vừa có tài
năng vừa có sức lực, ở công ti được Diệp Tuấn khen ngợi vô cùng. Dạo gần đây, công ti họ dường như đang chuẩn bị thành lập một đội làm việc mới, cả Quan Tựu lẫn hắn đều có khả năng được vào.
Đối với công việc đầu tư này nọ, Tiêu Thỏ không hiểu biết tí nào, có
điều nàng vẫn vô cùng có thiện cảm với Quan Tựu. Vì sao, từ nhỏ Lăng
Siêu vốn không có bạn bè thân thiết mấy, hiện giờ lại có một người bạn
thân gần gũi như vậy, dĩ nhiên là nàng rất mừng cho Lăng Siêu.