watch sexy videos at nza-vids!
Công Chúa Biết Điều Một Chút Nha

Công Chúa Biết Điều Một Chút Nha

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322173

Bình chọn: 7.5.00/10/217 lượt.

này, cô thừa nhận cô thích hắn,thích này so với thích Bạch

Thanh Lê không giống nhau, cho tới bây giờ, cô mới sáng tỏ mình thích

Bạch Thanh Lê giống như thích anh hai, đây không phải là tình yêu.

Nàng thấy Bạch Thanh Lê tim đập sẽ không tăng nhanh, mặt sẽ không đỏ, sẽ không bối rối, sẽ không kinh hoảng, không phải không biết làm sao.

Nhưng khi nhìn đến Phương Nhĩ Kiệt, cô giống như đứa ngốc, mặc hắn đùa.

Cũng bởi vì thích,cô mới có thể bị hắn chọc cho không biết làm sao,

mới có thể cùng hắn lên giường, mới có thể mơ tới hắn. . . . . .

Nhưng là cho dù sáng tỏ thì đã sao? Hắn căn bản không thích cô, mà nàng cũng phải lập gia đình.

Nghĩ đến hai mươi ngày sau là hôn lễ,tim của Uông Ngữ Mạt chìm xuống.

Nàng không khỏi mờ mịt, thật cứ như vậy gả cho Bạch Thanh Lê sao?

Biết rõ mình chỉ xem Bạch Thanh Lê như anh hai, gả cho anh ấy như

vậy có tốt không? Đối với Bạch Lê Kha công bằng sao? Giấu diếm tất cả

thật sự là tốt sao?

Cô muốn mở miệng thẳng thắn, nhưng khi nhìn người nhà, nhìn ánh mắt

thương yêu của Bạch Thanh Lê , lời của cô nghẹn ở trong cổ họng, không

nói ra.

Cô sợ, cô sợ vừa nói ra khỏi miệng sẽ phá hư tất cả, mà cô gánh chịu không dậy nổi hậu quả, cô cũng không có dũng khí. . . . . .

Rũ xuống mắt, Uông Ngữ Mạt cắn môi, trong lòng có đối với mình có

chút thất vọng, nàng thất vọng mình thật hèn nhát, thất vọng mình cái gì cũng không dám.

“Ngữ mạt.” Uông mẫu ngồi vào bên cạnh cô, “Con đang suy nghĩ gì?”

Uông mẫu nhìn con gái, không quên những khác thường gần đây của con gái.

Ngây thơ rực rỡ giống bây giờ đã trưởng thành, vẻ mặt giống phụ nữ thành thục, thân là mẹ, bà mơ hồ phát hiện cái gì.

“Mẹ.” Nhìn thấy mẹ mình, Uông Ngữ Mạt miễn cưỡng cười một tiếng.”Không có nha,cpn rất khỏe.”

“Phải không?” Uông mẫu làm sao không nhìn ra con gái mình đang miễn

cưỡng cười, nàng đưa tay chạm nhẹ đầu con gái.”Ngữ Mạt, con có gì không

vui sao?”

Uông Ngữ Mạt ngẩn ra, “Mẹ. . . . . .”

Thấy con gái kinh ngạc, Uông mẫu khẽ mỉm cười.”Là thời điểm con trốn nhà đi?”

“Con. . . . . .” Uông Ngữ Mạt cắn môi, không biết nên nói ra tất cả không, khuôn mặt nhỏ nhắn đều là luống cuống và khẩn trương.

Thấy dáng vẻ bối rối của con gái, Uông mẫu cười them dịu dàng.”Con

gái của mẹ đã trưởng thành, rốt cuộc biết mình thích cái gì.”

Con gái của mình bà làm sao không biết? Bà dĩ nhiên biết con gái tình cảm đối với Bạch Thanh Lê cũng không phải là yêu, ít nhất không phải là tình yêu giữa nam và nữ.

Nhưng bà nghĩ con gái còn nhỏ, dù sao còn không hiểu tình yêu, mà

Bạch Thanh Lê quả thật đối với con gái bà rất tốt,bà nghĩ cho dù con gái không có yêu Bạch Thanh Lê , đợi con gái hiểu tình yêu là gì, dĩ nhiên

là có yêu Bạch Thanh Lê .

Dù sao thế giới con gái vẫn rất đơn thuần, hơn nữa những đàn ông bên

người con gái không có người nào có điều kiện tốt hơn Bạch Thanh Lê ,bà nghĩ chuyện con gái mình yêu Bạch Thanh Lê hẳn là chuyện sớm hay muộn.

Thật không nghĩ đến con gái lại đột nhiên rời nhà trốn đi, mà sau

khi quay về, cả người liền thay đổi, không hề cười, không hề làm nũng

nữa, luôn ltrầm mặc trong phòng , giữa lông mày có cô đơn.

Bà nhìn ở trong mắt, trong lòng cũng hiểu .

Con gái của bà đã biết yêu, mặc dù ngoài ý muốn, nhưng bà không cảm

thấy việc này không có gì không tốt, tiểu hài tử luôn muốn lớn lên , bọn họ không thể nào bảo vệ cả đời.

“Mẹ, Ưm. . . . . .”

“Ừ!” Uông mẫu để tay lên môi của cô.”Ngữ Mạt,con không cần nói gì với mẹ, mẹ chỉ muốn hỏi con,con rất thích đối phương sao?”

“Con. . . . . .” Nhìn mẹ, Uông Ngữ Mạt gật đầu.”Ừm,con rất thích hắn, nhưng mà. . . . . .” Cô rũ mắt xuống, “Con không biết hắn có thích con

hay không.”

Uông mẫu cười, cưng chìu vuốt đầu con gái.”Nha đầu ngốc, tình yêu

không phải là đứng đợi chờ mà phải tự mình tranh đoạt ,con không cố

gắng, sao biết kết quả đây?”

“Nhưng mà, hôn lễ. . . . . . Bạch Thanh Lê . . . . . .”

“Đó là chuyện con phải giải .” Uông mẫu nhẹ nói, vẻ mặt dịu dàng

nhưng cũng nghiêm nghị.”Ngữ Mạt, muốn thì phải chính mình mở miệng, đi

hành động.Nếu không không ai giúp được con nha.”

“Con. . . . . .” Tim của Uông Ngữ Mạt vẫn mờ mịt.

Uông mẫu cũng không nói thêm gì nữa, cúi đầu hôn mặt con gái,sau mới đứng dậy rời đi.

Nhìn mẹ rời đi, Uông Ngữ Mạt cắn môi, nghĩ tới lời của mẹ mình.

Muốn, thì phải mình đi tranh đoạt. . . . . .

Cô nghĩ đến Phương Nhĩ Kiệt, nghĩ đến hôn lễ, nghĩ đến Bạch Thanh Lê. . . . . .

Ngón tay dây dưa dùng sức nắm chặt.”Muốn, thì phải tranh thủ. . . . . .”Cô nhắm mắt lại thấp lẩm bẩm, trong lòng đã quyết định.

Hít sâu một cái, cô mở mắt ra.

“Tiểu nha đầu, đã lâu không gặp.” Đỉnh đầu đột nhiên truyền đến giọng khinh bạc.

Cô ngẩn ra, nhanh chóng ngẩng đầu, mắt hạnh kinh ngạc mở lớn ra.

“Anh, anh tại sao ở nơi này?” Uông Ngữ Mạt không thể tin được nhìn

chằm chằm người đàn ông đó, hoài nghi ánh mắt mình có phải nhìn lầm rồi

hay không.

“Làm sao? Nghĩ tới anhsao?” Phương Nhĩ Kiệt nở nụ cười lưu manh,

trên người là độc nhất một chiếc áo T-shirt, quần jean, mí mắt đơn độc

thật mỏng cũng phiếm nụ cười, tư thái vẫn không th