watch sexy videos at nza-vids!
Công Chúa Biết Điều Một Chút Nha

Công Chúa Biết Điều Một Chút Nha

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322151

Bình chọn: 9.5.00/10/215 lượt.

ay đổi, dáng vẻ như

vậy thường làm người ta mê người.

“Anh. . . . . .” Uông Ngữ Mạt nói không ra lời

“A! Muốn lẫn vào nhà em thật đúng là khó khăn.Nếu không phải hôm nay

nhà em cần người làm vườn, anh thật sự không biết làm sao vào nhà.”Mấy

tên kia giúp hắn hỏi thăm tin tức Uông gia, biết Uông gia đang mướn

người làm vườn tạm thời, hắn mới bỏ chạy tới.

Hôm nay là ngày làm việc đầu tiên, hắn lẻn vô, đang chuẩn bị tìm Uông Ngữ Mạt, ai biết đi tới đình viện đã thấy cô ngồi ở đây ngẩn người. Vừa lúc bốn bề vắng lặng, hắn liền nghênh ngang hiện thân.

“Làm sao? Làm sao không nói lời nào?” Thấy cô vẫn nhìn hắn, Phương

Nhĩ Kiệt nheo lại lông mày, ngón tay nâng cằm trắng mịn của cô lên.”Sợ

ngây người?”

Đột nhiên có nước mắt nhỏ trên tay,làm cho hắn bị hù.

Mở to mắt to, Uông Ngữ Mạt đột nhiên rơi nước mắt.

“A? Làm sao khóc nữa?” Nước mắt của cô làm cho hắn luống cuống , bàn

tay vội vàng bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, muốn lau đi nước mắt trên mặt

cô.

Nhưng mà nước mắt kia lau thế nào cũng không dừng được, vẫn từ con ngươi lăn xuống.

“Làm sao em thích khóc như vậy?” Phương Nhĩ Kiệt bất đắc dĩ, dứt

khoát đem cô ôm vào trong ngực.”Làm sao? Thấy anh không vui sao?”

Uông Ngữ Mạt lắc đầu.

“Vậy tại sao khóc?” Hắn hỏi, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười, nụ cười

kia vô cùng đắc ý, xem ra trì hoãn mười ngày qua là đáng giá nha!

“Anh, anh tại sao tới đây ?” Ngạnh thanh âm, giọng nói rầu rĩ từ trong lòng ngực của hắn truyền đến.

“Không đến làm sao cứu tiểu công chúa ra nha?” Hắn trả lời không đứng đắn, nhưng rước lấy một cái đấm nhẹ.

Uông Ngữ Mạt ngẩng đầu lên,qua làn nước mắt nhìn thấy hắn.”Anh còn không đứng đắn !” Cắn môi, ngữ khí của cô rất oan ức.

“Anh nào có không đứng đắn?” Vẻ mặt của Phương Nhĩ Kiệt vờ như vô tội.

Nhưng thái độ của hắn chính là không đứng đắn! Uông Ngữ Mạt rũ mắt

xuống, thanh âm thật thấp.”Khi đó. . . . . . anh không có đuổi theo .”

Cô không hiểu suy nghĩ của hắn, mà thái độ của hắn cũng không nắm được,

làm cho cô bắt đầu không hiểu tâm tư của hắn.

Không biết. . . . . . Hắn có thích cô không?

Phương Nhĩ Kiệt nâng khuôn mặt của cô lên, liền trên mặt là không yên tĩnh, hắn không khỏi than nhẹ.”Tiểu nha đầu, ta bị vị hôn phu của em hù dọa nha!”

Biết cô có vị hôn phu,bảo hắn có thể nào không thèm để ý? Hơn nữa hắn cũng không biết cô đối với vị hôn phu kia cảm giác như thế nào,là thích sao? So sánh với thích hắn có thích hơn không?

Nếu là vậy hắn còn muốn bắt cô lại sao?

Hắn không phải là không do dự , thật bắt được, hắn biết đại biểu chính là cái gì, hắn thật phải chăm chỉ đoạn tình cảm sao?

Hắn dạo chơi nhân gian quen, lại càng không muốn bị tình yêu trói

buộc, hợp tán , không hợp thì tán, hắn thích loại quan hệ tự do tự tại

này.

Nhưng mà Uông Ngữ Mạt thì không được,hắn thật muốn côthì phải thật tình, cô không phải đồ chơi.

Hơn nữa thân thế của cô, còn có vị hôn phu, điều này đại biểu chính

là vô tận phiền toái, mà phiền toái này hắn thật muốn dính vào sao?

Hắn chần chờ , vì vậy để cô bị đưa đi mà không ngăn cản, bởi vì hắn cần phải suy nghĩ thêm.

Mà sau khi cô rời đi, hắn phát hiện bốn phía đột nhiên yên tĩnh trở

lại, thiếu vật nhỏ đơn thuần giống như thiếu cái gì, làm cho hắn cảm

thấy không quen.

Quay đầu lại ,không có một đôi mắt ngây thơ, không có nụ cười e lệ kia, cũng không thể đùa, làm cho hắn cô đơn lạnh lẽo.

Hắn cho là hắn còn muốn cô.

Một ngày một ngày đi qua, hắn một ngày một ngày nghĩ đến cô, nghĩ đến cuối cùng hắn phải buông tha.

Được rồi, hắn phải nghiêm túc, dù sao hắn thật lâu không có nghiêm

túc, đối tượng hắn nghiêm túc là một tiểu nha đầu đơn thuần, hẳn là

không tồi nha?

Cho nên hắn tới đây chuẩn bị đoạt lại tiểu nha đầu của hắn.

“Em chưa từng nói em có một vị hôn phu.” Hắn xấu xa đem sai lầm đổ

hết cho cô.”Biết em sắp lập gia đình, anh có thể làm sao? Anh dám đuổi

đi theo sao?”

Lời của lấp kính lời cô, Uông Ngữ Mạt chột dạ mím môi.”Em,em cho là việc này không quan trọng. . . . . .”

“Làm sao không quan trọng?” Hắn trừng cô.

Uông Ngữ Mạt đưa mắt dò xét hắn, không biết tại sao, làm sao người

sai biến thành cô nha?Cô rất ủy khuất nói thầm.”Em không nghĩ tới em sẽ thích anh.”

Nghe được cô lẩm bẩm, khuôn mặt tuấn tú lập tức nở nụ cười.”Em nói

cái gì? Lớn tiếng một chút!” Hắn trêu chọc cô, đã thấy mặt nàng ửng

hồng.

“Em thích anh, có đúng hay không?” Đè thấp tiếng nói, hắn nhỏ giọng hỏi.

Uông Ngữ Mạt đỏ mặt, tròng mắt bị nước mắt rửa sạch nhìn rõ ràng hơn sáng hơn.”Vậy còn anh? Có thích em chút xíu nào không?”

“Không có.” Hắn lắc đầu liền thấy cô đáng thương chau miệng, tròng

mắt đen của hắn phiếm nụ cười.”Nếu là chỉ có một chút chút thích, anh

tại sao đến tìm em nha?”

A? Uông Ngữ Mạt mở to mắt, lời hắn nói có thật không a?

Thấy dáng vẻ cô chỉ ngây ngốc, Phương Nhĩ Kiệt không khỏi cười tươi.

“Đồ ngốc!” Khẽ hôn môi của cô, khuôn mặt tuấn tú có sủng nịch.”Làm sao? Không khóc nữa à?”

“Thích không chỉ một chút xíu. . . . . . Cho nên anh yêu thích em phải không?” Uông Ngữ Mạt đã hiểu, vui vẻ mở to xanh mắt.

“Ngu ngốc!” Cô khả ái