
Hi nhìn cô nâng ly lên, liền ngửa đầu uống một hơn cạn sạch,
nhắm chặt hai mắt để cảm nhận được vị thơm nồng thuần khiết của mùi
rượu. Tống Khuynh Vân cũng học theo cử chỉ của hắn, cau mày lại, đem mùi hương rượu đỏ rót đầy vào trong miệng để cho hương thơm ngây ngất có
thể lan tỏ khắp người.
“Khụ..khụ..khụ”, loại rượu đỏ mạnh làm cho Tống Khuynh Vân cứ ho khan liên tục, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp chỉ trong nháy mắt đã trở nên ửng hồng, sương mù trong ánh mắt càng khiến cho Hạ Vũ Hi nắm lấy ly rượu
trong tay lại thật chặt.
“Có muốn dùng thêm một ly nữa không?” Bờ môi Hạ Vũ Hi khẽ cười yếu ớt, ý bảo người hầu bàn cho cô thêm một ly nữa.
Kỳ quái, là do cô uống say hay sao? Tống Khuynh Vân lắc đầu, cố gắng
muốn nhìn thấy rõ bộ dáng dịu dàng của Hạ Vũ Hi, nhất định là cô đã say, nếu không sao cô lại thấy Vũ Hi nhìn về phía cô cười.
“Nhất định là tôi say rồi.” Lẩm bẩm nói, Tống Khuynh Vân cầm ly rượu không theo đẳng cấp lên, uống một hơi cạn sạch.
Có chút nhíu nhíu mày, Tống Khuynh Vân rót rượu đỏ xuống ly, mặt ửng
đỏ cùng nụ cười, cảm giác thân thể càng lúc càng nóng. Đột nhiên lắc lắc mình đứng lên, chạy đến trước mặt của Hạ Vũ Hi.
“Vũ Hi, Vũ Hi…” Hơi men say phun lên trên mặt của Hạ Vũ Hi, ngón tay
củ ấu của Tống Khuynh Vân cứ xẹt qua gò má của hắn thật nhẹ nhàng.
Bộ dạng cau mày ngây thơ của cô đã khiến cho lòng của Hạ Vũ Hi liền
nổi lên cơn sóng, nếu như nói hắn là người bị hại, còn cô kia, cảm giác
không phải là.
“Em biết rõ, em đều hiểu biết rõ hết, nơi này của anh,” ngót tay nhỏ
bé xanh miết chọc chọc vào trái tim của Hạ Vũ Hi, cô nhìn hắn cười khổ
sở một lúc, “Nơi này của anh, đã bị cô ấy chiếm giữ hết rồi.”
Thân thể đột nhiên căng thẳng, Hạ Vũ Hi thô lỗ đẩy thân thể mềm mại
của Tống Khuynh Vân đang dán chặt thân mình ra, lạnh lùng nhìn cô trong
chốc lát đứng không còn vững vàng, nên ngã nhào trên nền đất và chu
miệng nhỏ nhắn oan ức ra.
Hắn tuyệt đối không thể mềm lòng! Âm thầm siết chặt thiết quyền, ánh
mắt Hạ Vũ Hi trở nên tĩnh mịch, búng tay gọi người hầu bàn lại, ghé vào
lỗ tai hắn giao phó mấy câu.
Nhìn thấy hai người hầu bàn điểu khiển Tống Khuynh Vân đang say bí tỉ đi thẳng đến phòng khách, Hạ Vũ Hi cũng không thèm quay đầu lại cứ chạy thẳng tới chỗ ngồi của mình, trong nháy mắt liền biến mất trong màn
đêm.
Thẩm Chính Hạo nghi ngờ, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng khách đang nửa mở ở trước mặt. Sáng sớm hôm nay, hắn nhận được cú điện thoại mời
đến của Đinh Chi Thành, hắn đi đến đúng chỗ hẹn, nhưng cũng chỉ có người hầu bàn dẫn hắn đến đây.
“Ừ, nóng quá…” Bên trong cửa truyền đến một âm thanh thở gấp.
Âm thanh này? Thẩm Chính Hạo đẩy cửa vào, theo ánh đèn màu vàng nhỏ,
hai chân thon dài đi từng bước một hướng thẳng vào bên trong phòng có
cái giường lớn, trong nháy mắt hô hấp trở nên tắc nghẽn.
Mái tóc búi lên gọn gàn đã sớm trở nên rối bù, mệt mỏi nằm trên
giường lớn màu trắng, hai hàng lông mày nhíu chặt, cặp mắt mơ màn nửa
hí. Tống Khuynh Vân cảm thấy của người khó chịu như bị lửa đốt, cô không ngừng kéo y phục của mình xuống, bộ y phục nhỏ bé từ lúc bị cô lôi kéo
xuống đã trở nên lỏng lẻo, lộ ra tảng lớn da thịt trước ngực trắng nõn,
một đôi chân thon dài trắng noãn, cứ vô ý ma sát mà nũng nịu.
Máy điều hòa tỏ ra hơi lạnh, Thẩm Chính Hạo đối mặt như thế nào với
cảnh mê người này, chỉ cảm thấy thân thể cứ biến đổi không ngừng, đáy
mắt cũng bị rót đầy tia hồng tình dục.
“Nóng, nóng quá.” Tống Khuynh Vân bất an cứ uốn éo người, miệng đắng
lưỡi khô cứ đốt cháy cô, theo bản năng cứ đưa cái lưỡi liếm liếm cánh
môi mềm mại, “Tôi nóng quá, khát quá đi…”
Cố gắng đè nén khát vọng từ đáy lòng xuống, Thẩm Chính Hạo động tác
cứng đờ liền trở nên nhẹ nhàng nâng thân người của Tống Khuynh Vân dậy,
vỗ vỗ vào khuôn mặt nhỏ đang nóng bừng của cô.
“Khuynh Vân, Khuynh Vân, tỉnh dậy đi.”
Đột nhiên, Tống Khuynh Vân bắt được bàn tay lạnh như băng của hắn
đang dán lên lồng ngực của mình, cảm giác lạnh lẽo làm cho cô vui vẻ lộ
ra nụ cười hài lòng.
“Tôi nóng quá, nóng quá.” Tống Khuynh Vân nghiêng người, càng áp sát
lại gần nơi phát ra hơi lạnh, cả thân thể cô cũng dán lên mình Thẩm
Chính Hạo.
“Khuynh Vân…” Thẩm Chính Hạo không dám lộn xộn, trên trán thấm đầy mồ hôi chịu đựng, hắn khàn giọng nói, “Cô biết tôi là ai không?”
Tống Khuynh Vân nghe tiếng nói, nâng hai mắt mơ mơ màng màng lên, cố
gắng xem bóng dáng trước mặt, nhưng vẫn là một cảnh mơ hồ, nóng, nóng
đến không thấy gì được. Trong thân thể càng ngày càng nóng ran, xâm nhập vào lý trí của cô, chỉ muốn ôm “vật thể” trước mặt thật chặt, từ giảm
bớt liền tăng dần lên trong cơ thể.
“Đáng chết.”
Thẩm Chính hạo gầm nhẹ một tiếng, bờ môi nhỏ nhắn luôn khép kín của
Tống Khuynh Vân giờ lại không ngừng nói mê mang, đem tất cả những đều
bất mãn của cô nuốt hết vào trong bụng, bàn tay cứ mãi dao động ở trên
người của cô.
Tống Khuynh Vân bị hôn đến đầu óc choáng váng, trả lời không lưu
loát, trong đầu hiện ra bữa ăn tối cùng khuôn mặt hơi nhỏ với dáng vẻ
dịu dàng của Hạ Vũ Hi, không ngừng chủ động đưa h