
a một vòng đường cong, nét cười vũ mị xinh đẹp, giống như một cành hoa sen
trắng nở lên mặt nước, thanh tịnh mị hoặc, chập chờn mờ ảo khiến người ta mê
muội.
Hắn tà tà tựa mình lên chiếc bàn dài, khóe môi hàm chứa vui vẻ như có như không
nhìn nàng, ngón tay như vô thức xoay chiếc nhẫn màu xanh trên ngón cái.
Hai tay nàng đưa ra, áo ngoài không tiếng động rơi xuống đất, rơi nhẹ như đóa
hoa mai nhỏ. Trên người chỉ mặc áo ngắn mỏng và váy dài đi tới, váy bồng bềnh
như hoa mai lay động, trong mây bay nước chảy ẩn ẩn có thể thấy được làn da
trắng mịn ẩn trong làn áo, như một viên ngọc son sắc duy nhất trong tảng băng.
Ánh mắt hắn lóe lên, có chút nheo mắt, ánh mắt lướt qua cảnh đẹp trên hai vai
như ẩn như hiện của nàng, chuyển qua môi son mềm mại của nàng, đôi mắt đã thấy vẻ
quật cường đến nực cười của nàng, tròng mắt màu lam toé ra một loại hào quang
sắc bén như mắt thú.
Đôi mắt nàng lưu chuyển, như con yêu tinh câu hồn người, lại quyến rũ rút dải
lụa bên hông, chuỗi ngọc bội rơi xuống đất, tiếng ngọc vỡ trong tiếng váy dài
rơi xuống. Nàng đi chân trần bước qua đám tơ lụa vải vóc, trên người chỉ còn
một chiếc quần lót mỏng, ngạo mạn chuyển động, chỉ thấy hai chân thon dài cân
xứng. Hắn chuyển mắt cong môi, trong mắt như bầu trời đêm thâm trầm, thâm thúy
tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Hắn đứng dậy, dùng tay vội ôm nàng vào lòng. Nàng lại xoay người tránh đi, kéo
màn gấm màu đỏ bao lấy thân thể, tơ lụa gấm vóc phác hoạ hình dáng yểu điệu hấp
dẫn. Nàng miễn cưỡng lách qua tấm màn gấm, mím đôi môi đỏ liếc mắt mỉm cười đối
với hắn.
Một đêm này, nàng muốn cho chính mình tùy ý nở ra, để mai táng những ảo tưởng
khờ dại của nàng, cũng muốn làm cho mình nhớ thật kỹ, cái chữ “Tình” này, trước
mặt quyền thế vô lực và đau đớn cỡ nào.
Nàng cũng muốn cho hắn biết, nàng mặc dù dễ bị bắt nạt, nhưng lại có thể châm
người, như ly rượu độc, độc này lan khắp toàn thân, thấm vào máu, ngấm thật sâu
vào trong lòng của hắn, cho dù giải được, cũng phải máu thịt mơ hồ.
Hắn không ngừng đuổi bắt nàng, hiển nhiên hứng thú đã lên, hung hăng bẻ ngón
tay, chậm rãi đi về hướng nàng. Nàng cười yếu ớt lách mình vội trốn, lại bị hắn
giương cánh tay lên kéo vào trong ngực, bóp chặt vòng eo mềm mại của nàng.
Nhiệt độ bàn tay phủ bên hông, tư thế bá đạo mà tuyệt đối giữ lấy. Thân thể
cách quần áo, nhiệt độ đột nhiên tăng, hương khí nhè nhẹ trên người hắn vào
mũi, làm cho nàng mê muội một chút bất giác nhớ tới đêm gặp nhau lần đầu kia,
ánh mắt hắn mê ly, ở bên trong hoa cành sáng chói, vui vẻ lười biếng như cáo.
Bỗng nghe tiếng xé rách vang bên tai, màn gấm bị hắn quả quyết xé rách, nàng
kinh hồn, lại cảm giác trời đất quay cuồng. Hắn ôm nàng dậy, màn gấm trên người
trong ánh nến lập loè ánh vàng sáng, tất cả trong phòng, như con bướm giương
cánh nhanh chóng xoay tròn trước mắt nàng. Nàng không khỏi ôm lấy cổ hắn, sau
một khắc, hắn ném nàng lên trên giường không chút thương tiếc.
Bị đau làm cho trong nội tâm nàng lan tràn một cỗ ý lạnh, lạnh tận xương tuỷ.
Trong mắt hắn, nàng chỉ e là như những nữ tử trăng hoa thấp hèn, thoát y cầu
hoan, chẳng biết xấu hổ, trong lòng của hắn rõ ràng là xem thường nàng. Nhưng
yêu cũng tốt, xem thường cũng tốt, chỉ cần có tâm tình, nàng liền vụng trộm lưu
lại hình bóng trong lòng hắn. Nàng cười càng quyến rũ, tóc đen rối loạn như mây
rơi lả tả trên giường, màn gấm rời rạc, lộ ra vai và ngực, ánh mắt nàng mê ly
nhẹ nhàng nghiêng mắt nhìn hắn.
Khóe môi màu sáng của hắn cong lên trêu tức, hai tay chống lên hai bên bờ vai
nàng, chậm rãi cúi người. Đôi mắt lam thâm thúy của hắn, như có ngôi sao lập
loè, tất cả tóc đen của hắn từ đầu vai rơi xuống cổ nàng, ngứa một chút, mùi
hương thoang thoảng trên tóc lại thấm mũi, lạnh như bạc hà, hương lạnh thấm
người.
Ánh mắt của hắn rơi trên da thịt nàng, trầm giọng cười: “Điện hạ nói không sai,
cúc sen vẫn còn không bằng tư thái Điện hạ có.” Trong mắt hắn đã đậm màu tình
dục, lại bị áp chế rất tốt, cử chỉ ưu nhã như trước, không nhanh không chậm,
nén lại trong lồng ngực, hơi thở càng ngày càng gần, rõ ràng nóng rực phun trên
da thịt. Tim nàng đột nhiên đập mạnh, không khỏi xiết chặt màn gấm trong tay.
Ánh mắt của hắn áp bách làm cho nàng khó có thể đối mặt, môi mỏng của hắn sau
một khắc như muốn hạ xuống. Nàng bối rối nghiêng đầu lên tiếng: “Đại nhân!”
Thân thể hắn dừng một chút, lông mi khẽ nhúc nhích, nheo con mắt cười khẽ:
“Điện hạ có gì cứ nói.”
Nàng mới giật mình trước sự khẩn trương của mình, trong lòng chảy mồ hôi lạnh.
Nàng hiểu rõ, tự biết sợ hãi chính là thua trước một bước, âm thầm cắn răng,
đứng dậy vui vẻ lười biếng vòng tay qua cổ hắn. Mảnh vải che đậy trên người
không tiếng động rơi xuống, lộ ra mảng lớn da thịt. Nàng trực tiếp dõi theo
hắn, rất nhanh điều chỉnh giọng, cong môi cười nói: “Ta muốn nói, Lâm Quan đây
là lần thứ ba được nhìn thấy Đại nhân.” Nàng không buông lỏng thần sắc của hắn
chút nào, cười nói: “Đại nhân còn nhớ không?” Cả thân ảnh của hắn đều ở trong
bóng đêm, thần sắc lại nhìn không rõ lắm,