
phía Hách Liên Du, vẻ mặt hắn vẫn là hờ hững. Mỗi lần đều
là như vậy, mỗi lần gần nhau đều lạnh lùng đối với nàng như vậy, giống như nàng
thật bẩn thỉu hạ tiện khiến cho hắn lười nhìn một cái. Nắm ly trà dốc cạn cả
đáy thét chói tai: “Chàng buồn thiếp cũng được, chán ghét thiếp cũng tốt, đêm
đó tuy là thiếp hạ độc, nhưng chàng vẫn còn ôm thiếp, đêm đó chàng đối với
thiếp...” Nước mắt nàng đảo quanh ở trong hốc mắt, cắn môi: “Chàng đối với
thiếp không phải là rất ôn nhu sao?”
Thanh Thụy nghe được khó chịu, cuối cùng chậm rãi rút thân thể về.
Chiêu Dương cúi đầu nhẹ nhàng cầm tay nắm chén rượu của hắn: “Huống chi thiếp
đã có cốt nhục của chàng.”
Trong sóng mắt của Hách Liên Du vẫn ngồi yên có vài tia rung động. Chiêu Dương
mừng đến ngẩng đầu lên, bắt gặp cũng là hơi lạnh thấu xương trong mắt lam của
hắn, môi mỏng của hắn nói nhỏ: “Cốt nhục?”
Chiêu Dương ngạc nhiên ngẩn ra, mơ hồ lại thấy hắn cười, trong bóng đêm rét
lạnh như thú: “Ngươi xứng sao?”
Thượng Quan Mạn bỗng chốc dừng chân.
Mấy điệu múa đơn giản, mang theo tiếng vang vang ở trong đầu, thoáng chốc tiếng
sấm cuồn cuộn. Trong đầu chợt lóe qua hình ảnh, chất lỏng nồng đặc trong chén,
gai lạnh khó nuốt lướt qua cổ họng, hắn cúi đầu xuống, nói nhỏ ở bên tai nàng:
“Ngoan, uống vào...”
Trái tim bỗng chốc rút ra một cái lõm không đáy, cơ hồ khó thở khiến nàng thở
dốc. Sao nàng lại quên, đối với hắn mà nói, nàng và Chiêu Dương bất quá là con
gái kẻ thù, làm sao sinh ra đời sau cho họ.
Đứa bé trong bụng Chiêu Dương, chỉ sợ sẽ không an toàn ra đời. Thượng Quan Mạn
nàng lại có... Cái gì ngoại lệ.
Chiêu Dương bị vẻ mặt đột nhiên hiển lộ của hắn làm cả kinh, khó có thể tin
nhìn chằm chằm hắn: “Chàng có thể nào...” Hách Liên Du cũng đã quay mặt đi,
trong sân nổi lên pháo hoa, thẳng tắp xông về trời cao, chiếu hình dáng lúc
sáng lúc tối của hắn. Lúc này Thanh Thụy mới chặn Chiêu Dương kinh ngạc đến bất
động, mở miệng: “Ty chức đưa Điện hạ trở về.”
Nội thị lên tiếng thông báo: “Lâm Quan Điện hạ đến ~~”
Đầu ngón tay nắm ly rượu
của Hách Liên Du dừng một chút, không chút để ý hớp một hớp. Thanh Thụy đã kéo
ghế ra cho Thượng Quan Mạn, điệu múa được múa ở giữa Lê Viên. Nam tử mặc áo
rộng hoa lệ khom lưng phất tay áo, mạnh mẽ múa, cô gái xoay tròn vòng eo mềm mại,
cương nhu lưu loát, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, chọc cho mọi người
trầm trồ khen ngợi điếc tai nhức óc.
Nàng làm như chuyên chú xem, khóe môi mang cười. Con ngươi không hề chớp mắt
nhìn chằm chằm ở giữa. Hai người đều không vui mừng. Khắp mọi nơi náo nhiệt vô
cùng, tiếng cười tiếng đàn sáo tiếng ồn ào của các quan viên lần lượt xoay
quanh, càng nổi bật lên không khí trầm lặng trong nhã các tịch mịch, ngồi đã
lâu, làm như cũng không thở nổi.
Giữa nhã các có con đường tương thông, quan viên dễ dàng hàn huyên, vì vậy
thường xuyên có áo tím áo đỏ bưng rượu tiến đến, náo một hồi trong các, qua đi,
bỗng yên tĩnh lại.
Chợt có nội thị thông bẩm: “thái tử Tây Lãnh đến ~~” liền nghe tiếng cười sảng
lảng. Hai người một trước một sau bước vào nhã các. Thoáng chốc chỉ cảm thấy
trong các sáng lên, đi đầu là nam tử trẻ tuổi mặc triều phục đỏ thêu rồng bay
giương năm móng bằng chỉ bạc vàng, di động ở trong ánh sáng. Ánh sáng lung
linh, đầu đội mũ vàng, bên trên mũ đính khổng tước hoa lệ, nổi bật lên mặt như
bạch ngọc. Con ngươi hắn sáng lên liền đi về phía Hách Liên Du “Hách Liên Đại
nhân, ngưỡng mộ đã lâu.”
Bởi vì là ngoại quốc, Thượng Quan Mạn đã sớm tránh sang một chỗ, xa xa chỉnh
đốn vạt áo làm lễ với hắn, khom người thanh tao, phong tư khổ sở động lòng người.
Thái tử Tây Lãnh đáp lễ, bỗng nhiên trợn tròn con mắt, làm như nán lại nhìn,
Hách Liên Du đứng dậy cười nói: “Tử Thanh không đón tiếp từ xa, còn phải phiền
Điện hạ tìm đến, thật sự là thất lễ”
Thái tử Tây Lãnh thật vất vả phục hồi tinh thần lại, cười nói: “Hách Liên Đại
nhân thật may mắn, có thể được giai thê như thế.” Nâng ly cười nói: “Vì Lâm
Quan Điện hạ xinh đẹp kính Đại nhân một ly.”
Ánh mắt Hách Liên Du đi vòng qua trên người một người sau lưng thái tử Tây
Lãnh, quay mắt lại, khóe môi mỉm cười: “Mời.”
Người sau lưng mặc áo trắng, cũng nâng ly đối với Hách Liên Du: “Hách Liên Đại
nhân, đã lâu không gặp.”
Hách Liên Du nheo mắt: “Hàn gia đi xa, lại cũng không thông báo một tiếng với
bằng hữu, thật sự là làm cho người ta buồn lòng.”
Hàn gia cười ha ha: “Tiểu nhân nhà nghèo vị thấp, thật sự là sợ đường đột Đại
nhân, Hàn mỗ tự uống một ly ở chỗ này tạ tội.” Dứt lời nâng ly uống một hơi cạn
sạch. Hách Liên Du cũng uống, chỉ thương lượng cùng thái tử Tây Lãnh. Hàn gia
mỉm cười ở một bên, chỉ cảm thấy có người nhìn hắn, cười dài xoay người lại,
quả là Thượng Quan Mạn, nhanh chóng nháy mắt với nàng.
Thượng Quan Mạn không nhịn được liền cười, trái tim vẫn bởi vì cái nháy mắt kia
mà đập thình thịch. Thấy Hách Liên Du và thái tử Tây Lãnh trò chuyện với nhau
vui mừng, cầm lấy ly rượu, Hàn gia liền nâng ly bước tới. Thượng Quan Mạn nhẹ
nhàng mím môi, hạ thấp giọng chế nhạo: “Chẳng lẽ Hàn g