
h bạn nhỏ, bây giờ trong lòng
cậu rất không cân bằng, rất hận tôi có đúng hay không?"
Anh chàng cảnh sát giao thông không lên tiếng, chỉ là âm thầm nắm chặt quả đấm.
"Anh bạn nhỏ, không ai dạy cậu xã hội bên ngoài rất hiểm ác sao?"
Viên cảnh sát đã âm thầm kêu hỏng bét thay anh chàng cảnh sát giao thông rồi, mà anh chàng cảnh sát giao thông hình như vẫn chưa ý
thức được nguy hiểm đang tới, vẫn như cũ không nhúc nhích mà nhìn chằm
chằm vào Đông Bác Hải, sau một khắc, bàn tay của Đông Tam Thiếu rơi
lên trên bả vai của anh chàng, "Giáo dục lao động cậu mấy ngày, cậu
sẽ học được ngoan ngoãn."
Giáo dục lao động?
Anh chàng cảnh sát giao thông vẫn còn chưa hiểu, thì Viên cảnh
sát đã phản ứng kịp rồi lập tức sai người, "Người đâu, đưa Tiểu Vương đến đồn công an."
"Hoàng đội, tại sao đưa tôi đến đồn công an, tôi phạm vào chuyện gì? Buông tay, buông tay ——" Anh chàng cảnh sát giao thông bị người tóm
đưa đi.
Đông Bác Hải lấy một điếu thuốc ra, An Sâm đốt cho anh, con ngươi
tà mị liếc nhìn Viên cảnh sát một cái, cái gì cũng không nói, chỉ là khóe môi dâng lên một nụ cười nhạt, sau đó anh tao nhã xoay người
bỏ đi ——
"Tam Thiếu Gia, ngài đi thong thả."
Đưa ôn thần này đi xong, thì Viên cảnh sát cũng mệt lả cả người mà nằm lên ghế sa lon.
————————————————� �———
Buổi tối, Đông Bác Hải làm chủ nhà tiếp đãi một khách hàng tới
từ Anh quốc đến dùng cơm ở nhà hàng sang trọng, lúc ăn cơm đến một
nửa, thì một nhân viên phục vụ nam đi tới, ghé vào bên tai anh nhỏ
giọng nói: "Đông tiên sinh, bên ngoài có vị tiểu thư muốn gặp ngài."
Đông Bác Hải suy ngẫm một giây, rồi nói: "Bảo cô ta ở phòng khách chờ tôi."
"Vâng" Nhân viên phục vụ lui ra.
"Ha ha ha, Bác Hải, các người nói thầm cái gì thế?" Người nước ngoài tò mò hỏi.
Đông Bác Hải lịch sự cười một tiếng, rồi nói thật: "Bên ngoài có một cô gái muốn gặp tôi."
"Chuyện tốt, chuyện tốt, vậy tôi sẽ không quấy rầy anh, trung quốc
các anh không phải là có câu ngạn ngữ, xuân tiêu một khắc đáng ngàn
vàng ư, ha ha ha" Người nước ngoài cười sang sảng.
Đông Bác Hải cũng cười cười lễ phép ~~
Người nước ngoài lau miệng xong rồi đứng lên nói: "Món Trung Quốc, vị rất ngon."
"Cám ơn."
Xoay người, người nước ngoài mang theo tùy tùng rời đi ——
Đông Bác Hải uống một ngụm nước lọc, rồi đứng dậy đi tới phòng
khách, ngược lại anh muốn nhìn một chút là ai tới tìm anh.
Trên đường, anh nhận một cú điện thoại là do Vô Song gọi tới, hỏi
anh có về nhà ăn cơm không, anh nói có chuyện nên không trở về nhà ăn
cơm, buổi tối sẽ về nhà sớm một chút.
Đi tới phòng khách, anh cũng không nhìn thấy cô gái, anh hỏi nhân viên phục vụ giữ ở ngoài cửa, "Cô ta đâu?"
"Báo cáo Đông tiên sinh, vị tiểu thư kia ở trong phòng ạ." Nhân viên phục vụ trả lời chi tiết.
Đông Bác Hải lại đem tầm mắt chuyển sang căn phòng, chỉ thấy cô
gái đang cúi thấp đầu từ toilet đi ra ngoài, anh nói với nhân viên
phục vụ, "Nơi này không có chuyện của cậu, đi xuống đi."
"Dạ, Đông tiên sinh." Nhân viên phục vụ xoay người đi, An Sâm theo anh đi vào.
"Cô là ai?" Vừa vào, thì anh đặt mông ngồi lên trên ghế sa lon.
Cô gái chậm rãi ngẩng đầu lên, một đôi mắt đẹp tức giận lóe lên nước mắt nhìn anh, giận dữ nói: "Tôi là chị của người cảnh sát mà
hôm nay bị anh đưa đến đồn cảnh sát."
Đông Bác Hải không chút để ý mà quan sát cô ấy, nhưng sau khi
thấy rõ hình dáng của cô gái, thì cả người đều thay đổi, sắc mặt mất
máu, đôi mắt trợn trừng, gân xanh trên trán nhảy dựng lên, mười đầu
ngón tay trắng bệch, máu chảy ngược, với một khuôn mặt hoàn toàn
không thể tin nhìn cô, tim đập không ngừng ~~
Làm sao có thể, không thể nào, không thể nào, không thể nào ——
Anh bỗng nhiên đứng dậy, rồi thân hình cao lớn của anh đứng ở trước mắt cô gái, cô gái lập tức thay đổi giống như chim nhỏ xinh xắn, sợ tới mức lui về phía sau nửa bước, lại bị anh nắm cánh tay kéo vào
trong ngực, bàn tay xoa lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô.
"Anh làm gì đấy?" Cô gái kinh hoảng kêu lên, An Sâm cũng không hiểu mà nhìn tổng giám đốc, anh ta sao thế?
Đông Bác Hải nhíu chặt chân mày lại, con ngươi sáng lên, rồi môi
mỏng khẽ mở, "Muốn cứu em trai cô, thì làm tình nhân của tôi." Cô gái và An Sâm đều không khỏi giật mình mà trợn to con ngươi, cho rằng nghe lầm.
Tổng giám đốc đã có Vô Song tiểu thư, còn. . . . . .
An Sâm cả gan lên tiếng nói: "Tổng giám đốc, khuya lắm rồi, Vô
Song tiểu thư và Q Tử thiếu gia đều đang ở nhà đợi ngài đó."
"Đi ra ngoài!" Đông Bác Hải liếc cô một cái, lạnh lùng tàn khốc
nói, anh biết rõ anh đang làm cái gì, không cần cô nhắc nhở.
An Sâm bị anh đột nhiên tức giận thì sợ hết hồn, chỉ có thể bất đắc dĩ lui xuống ——
"Anh buông tôi ra."
Xác định mình không có nghe lầm, cô gái ở trong lòng anh kích động
vùng vậy, làm gì mà chống được với hơi sức của đàn ông.
"Cô có thể không đáp ứng, ngày mai, không ~ bây giờ tôi có thể ba