
giường, lấn người đè xuống, ở bên tai cô thì thầm, "Em không giúp tôi không sao, tôi có rất nhiều biện pháp."
"Tôi không cho phép anh tổn thương Vô Song ~" Thư Yên nắm lại cổ áo của hắn, yếu ớt mà nói cảnh cáo.
Hắn cười, nhéo cằm của cô. "Yên nhi, đừng nói tôi không có suy nghĩ
giúp em, tôi chính là cố kỵ Chúc Vô Song là bạn tốt của em, nên tôi
mới đem chuyện như vậy giao cho em xử lý, nhưng em lại tự mình bỏ qua,
lần này thương tổn đến cô ta, em cũng không thể oán tôi được."
"Anh muốn làm gì?" Thư Yên nóng nảy, càng nắm chặt cổ áo của hắn
hơn, trong bóng tối cô nhìn không rõ khuôn mặt xấu xa của người đàn ông có bao nhiêu đáng sợ.
"Bảo bối, ngủ đi, mấy ngày nay hãy ở nhà cho ngoan, chỗ nào
cũng không cho đi." Hắn gạt tay của cô, đứng dậy đi vào phòng tắm.
"Ác ma, tôi không cho phép anh tổn thương Vô Song ~" Thư Yên nằm
nghiêng ở trên giường, yếu ớt mà gầm thét với bóng lưng của hắn,
thế nhưng hắn lại mắt điếc tai ngơ, một tiếng ‘ phanh ’ đóng cửa phòng
tắm lại, để cô lại một mình khóc thút thít. Buổi trưa hôm sau, Đông Bác Hải mang theo trợ lý An Sâm nghênh
ngang đi tới nơi anh chàng cảnh sát giao thông chỉ định để ‘ đóng giấy phạt ’
Vào tới nơi, anh đặt mông ngồi lên trên ghế sa lon, Viên cảnh sát
đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười
niềm nở, "Tam Thiếu Gia, ngài, sao ngài lại tới chỗ chúng tôi,
Tiểu Trương mau pha trà cho Tam Thiếu Gia."
"Không cần, tôi tới đóng giấy phạt ." Đông Bác Hải nhẹ nhàng liếc nhìn anh ta một cái, sau đó lấy giấy phạt ở trong túi ra đưa cho anh
ta.
Viên cảnh sát sửng sốt đến mức biến thành ba cái đầu heo, ba cái đầu, hai lớn, còn một cái không thấy đâu.
Run rẩy nhìn giấy phạt vừa nhận lấy từ trong tay anh, thật sự là
do người của phân cục bọn họ viết, bảng số xe chính là của Đông đại gia.
"Tam Thiếu Gia, hiểu lầm ~ hiểu lầm, người mới tới, và mới tốt
nghiệp từ trường học ra ngoài nên không hiểu chuyện, ngài thông cảm,
tôi sẽ kêu hắn tới chịu tội với ngài." Viên cảnh sát sợ tới mức đổ
mồ hôi lạnh.
Đông Bác Hải cười ha hả, đem thân thể dựa vào phía sau cho thoải
mái rồi nói: "Không sao, là tôi tùy ý chiếm đường, nên phạt."
Đông Tam Thiếu nổi danh phúc hắc, ai cũng biết anh là một con
người nham hiểm, Viên cảnh sát lau lau mồ hôi hột ở trên trán, cười hơi lúng túng, đặc biệt là cứng ngắc, "Tam Thiếu Gia ngài quá khiêm nhường rồi, thành phố SHI này đều là thiên hạ của nhà họ Đông
ngài, ngài thích dừng xe nơi nào mà không được chứ, là do người
mới tới không hiểu phép tắc."
Đông Bác Hải xếp chân lên, không biến sắc mà cười cười, tên Viên
cảnh sát này thật đúng là biết vuốt mông ngựa (nịnh bợ).
Lúc này, anh chàng cảnh sát giao thông trẻ tuổi bị người kêu đi vào, anh chàng kêu to, "Hoàng đội, ngài tìm tôi."
"Tôi tìm cậu ——" Đông Bác Hải nhíu mày rồi cười một tiếng, trong
con ngươi sâu thẳm hơi có vẻ xảo quyệt, tà mị khiếp người, anh chậm
rãi đứng dậy, đi tới phía anh chàng cảnh sát giao thông không hiểu
chuyện, không chút để ý giấu giếm sát khí.
Đi tới bên cạnh anh chàng cảnh sát giao thông, từ trên cao nhìn
xuống chỉ cao tới bả vai mình và nói: "Anh bạn nhỏ, còn nhớ tôi chứ?"
Anh chàng cảnh sát giao thông nhìn vào hai mắt của anh, rồi giật mình, "Anh là người ngày hôm qua dừng xe bậy, anh chính là người mà tôi viết giấy phạt?"
Đông Bác Hải cười cười nguy hiểm, Viên cảnh sát ở bên cạnh đổ
mồ hôi lạnh thay cho anh chàng cảnh sát giao thông rồi tiến lên phía trước nói: "Đánh bóng mắt chó của cậu đi để xem anh ấy là ai, anh
ấy chính là Tam Thiếu của nhà họ Đông lẫy lừng, Đông Bác Hải,
còn không mau chịu tội với Tam Thiếu Gia." Viên cảnh sát đẩy cánh
tay của anh chàng một cái, ý bảo anh chàng mau xin lỗi trước khi Đông Tam Thiếu còn chưa nổi giận.
Anh chàng cảnh sát giao thông hình như cũng rất có tính cách, hai
mắt nhìn thẳng vào Đông Bác Hải, ngậm miệng thật chặt.
Khuyên không được thuộc hạ, mồ hôi lạnh của Viên cảnh sát đã
ướt cả lưng rồi, "Ha ha, Tam Thiếu Gia, cậu ấy còn trẻ lại không
hiểu chuyện, tôi thay ngài dạy dỗ cậu ấy ——"
Ba!
Chuyển qua thân thể của anh chàng cảnh sát giao thông, Viên cảnh
sát vung tay lên, rồi vỗ một cái tát nặng nề lên trên mặt anh chàng,
anh chàng cảnh sát giao thông không phục nhìn anh ta, rồi phản bác:
"Hoàng đội, tôi chỉ là cố hết sức làm nghĩa vụ của một cảnh sát giao thông, tôi không sai." Quay đầu đi, anh chàng hung tợn mà nhìn
chằm chằm vào Đông Bác Hải, cái thế giới này là do có quá nhiều
kiểu Nhị Thế Tổ không ai bì nổi giống như anh ta, mới khiến cho quan
trường trở nên hủ bại, quan viên trở nên vô năng.
Quả nhiên là tuổi trẻ khí thịnh nha!
Ba ba ——
Đông Bác Hải vỗ tay, rồi liếc nhìn vẻ mặt của anh chàng, trong
ánh mắt của anh hình như hàm chứa một chút tán dương, ngay sau đó, môi mỏng của anh nói một câu tà mị: "An