
ủ đoạn.
Mối thù của bọn họ lắng đọng theo thời gian, càng ngày càng vặn vẹo, cũng hận không thể làm cho đối phương mỗi thời mỗi khắc đều phải sống ở trong nước sôi lửa bỏng, không thể cho đối phương được hạnh phúc.
Nếu như, anh là Đông Hải Sinh, có lẽ anh cũng sẽ làm như vậy để tổn thương tới người phụ nữ bên cạnh anh ta!
Bọn họ đã từng không thương hại đựơc đối phương, là bởi vì bọn họ
đều không có nhược điểm. Nhưng, hiện tại đã khác rồi, Đông Bác Hải anh
đã có vợ có con, bọn họ chính là quan trọng nhất của anh, mà cũng là
khuyết điểm trí mạng nhất.
Trận chiến này sớm muộn gì cũng phải đấu, không thể kéo dài nữa, anh phải tốc chiến tốc thắng!
“Con trai, tin tưởng cha, không bao lâu nữa, cuộc sống của chúng ta
sẽ yên bình thôi.” Anh ôm con thật chặt, và trong lòng đã có quyết định.
“Cha, con tin tưởng cha.” Chuyện này, cha không cần cậu nhúng tay,
cậu có thể mặc kệ, nhưng một chuyện khác, vì lý do an toàn cậu cảm thấy
nên dọn dẹp sạch sẽ thay cha.
“Ngủ đi!” Anh trở tay tắt đèn bàn.
Mới vừa nhắm mắt lại, cậu bé đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Cha, cha định cả đời gạt mẹ, con là con ruột của cha sao?”
“Không, nếu gạt mẹ, thì cả đời mẹ sẽ hổ thẹn với cha, chờ thời cơ
chín muồi, cha sẽ nói thẳng với mẹ!” Thật ra thì, anh cũng chưa từng
nghĩ sẽ lừa gạt cô cả đời, nhưng bây giờ trong giờ phút quan trọng này,
thật sự không thích hợp xảy ra phong ba khác, chờ sau khi tất cả gió êm
sóng lặng, anh sẽ cầu xin tha thứ. Sáng sớm, cửa phòng bệnh mới vừa bị đẩy ra, thì cái gối màu trắng
bay tới, kèm theo là tiếng thét chói tai của cô gái: “Anh cút đi, chuyện của tôi, không cần anh. . . . . .” Chữ quản nghẹn lại, Vương Lôi Lôi
cảnh giác nhìn người tới, có chút khiếp đảm và hỏi: “Là anh? !”
Kể từ khi xảy ra chuyện của em trai, cô đều rất sợ người lạ, nhất là người đàn ông xa lạ áo mũ chỉnh tề.
“Cô rất sợ tôi?” Đông Hải Sinh trở tay khóa cửa lại rồi đi tới,
khuôn mặt tao nhã mang theo nụ cười thản nhiên, nhìn qua chính là tao
nhã lịch sự như vậy, nhưng lại có một loại làm cho người ta trông thấy
mà phát rét, sinh ra sợ hãi.
Vương Lôi Lôi níu chặt cái mền, lắc đầu một cái cố giả bộ bình tĩnh, thân thể lại không tự chủ được mà co lại lui về phía sau.
“Không hiếu kỳ vì sao tôi lại tới đây tìm cô?” Gã tiện tay kéo cái ghế qua, ngồi xuống ở trước mặt cô.
Ánh mắt của Vương Lôi Lôi bình tĩnh nhìn chằm chằm vào gã, muốn biết, nhưng lại không dám nói, mà chỉ cắn cắn môi.
Thấy cô ta thận trọng như vậy, thì Đông Hải Sinh cười ra vẻ thoải
mái và nói: “Mọi người đều là người một nhà, đừng khách khí như vậy. . . . . . em dâu!” Gã cố ý kéo dài hai chữ cuối, để cho cô ta tin chắc rằng mình không có nghe lầm.
Em dâu? Hai chữ này bỗng chốc làm cho Vương Lôi Lôi trừng lớn đôi mắt, hắn, hắn sao lại gọi cô như vậy?
“Sao thế, không phải cô yêu thích chú ba nhà tôi à?” Thấy cô ta có vẻ xa lạ, thì gã lộ vẻ lúng túng một chút.
“Không. . . . . . Không phải. . . . . . Tôi. . . . . .” Cô ta càng vội vàng giải thích, thì đầu lưỡi càng thắt lại.
“Chuyện cô mang thai, chắc chú ba nhà tôi vẫn không biết?” Gã lại nở nụ cười xấu xa một lần nữa, khiến cho cô ta bị dọa đến mặt trắng bệch,
trong lòng căng thẳng mà xoắn xoắn vạt áo, làm sao cô dám để cho Đông
Bác Hải biết!
“Chuyện quan trọng như vậy, tại sao lại không nói cho cha của đứa
nhỏ biết chứ, ngay bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại nói cho hắn biết, để
cho hắn cao hứng một chút.”
Động tác móc điện thoại của gã làm cho Vương Lôi Lôi sợ hãi, thiếu
chút nữa thì cô ta đã nhào tới giành điện thoại của gã, cô quỳ lên rồi
kéo ống tay áo của gã lại, cầu xin gã, “Đừng, cầu xin anh đừng nói cho
anh ấy biết!”
Đông Hải Sinh nhíu nhíu mày làm ra vẻ không hiểu, “Tại sao lại không dám nói cho hắn biết? Chẳng lẽ đứa nhỏ này không phải. . . . . .”
“Tôi cầu xin anh đừng có nói cho anh ấy biết, đừng mà!” Vương Lôi
Lôi khóc và cắt đứt lời của gã, cầu xin gã, cô không muốn mình ở trong
lòng anh cũng không có chút hình tượng nào.
“Không được khóc.” Thấy bộ dáng cô ta khóc đến đáng thương, thì Đông Hải Sinh phiền lòng có chút không thích ứng, rút khăn giấy qua đưa cho
cô ta lau nước mắt.
Hắn biết và cũng đang không ngừng cảnh báo mình, cô gái này chỉ là
vừa vặn có khuôn mặt giống mẹ gã mà thôi, đừng để tâm tình bị cô ta ảnh
hưởng, nhưng hiển nhiên là gã đánh giá cao lực ý chí của mình!
Mẹ! Càng nhìn càng phiền lòng, thật muốn tự mình hạ tấm da này của cô ta xuống!
Giống ai không phải là sai, sai chính sai ở chỗ giống như mẹ gã, mẹ nó!
“Tôi tới giúp cho cô.” Thấy cô ta khóc đủ rồi, gã cũng nói gọn gàng dứt khoát, hiển nhiên là không chợ đợi được.
“Giúp, giúp tôi?” Vương Lôi Lôi giắt một giọt lệ ở trên lông mi, bởi vì quá mức kích động mà run lên, cô không nghe lầm chứ, lúc này, cô cho rằng ngoại trừ Uông Dương cái anh chàng đại ngốc đó bất chấp tất cả để
giúp cô, thì không ai sẽ để ý đến cô.
“Không sai.” Đông Hải Sinh nhướng nhướng đầu mày, khóe môi lộ ra một tia cười gian.
“Sao anh lại giúp tôi?” Vương Lôi Lôi giống như là bắt được một cây cây cỏ cứu mạng mà nhìn chăm chú