
vào gã.
“Chỉ cần đẩy Chúc Vô Song đi, thì vị trí tam thiếu phu nhân nhà họ Đông không phải là cô thì còn ai chứ.” Gã lạnh lùng mỉm cười.
Vương Lôi Lôi hít một hơi lạnh, đẩy cô ta đi? Nói dễ vậy sao, không
có khả năng, huống chi cô còn không muốn chết, ngày đó với ánh mắt cảnh
cáo của Đông Bác Hải, bây giờ suy nghĩ một chút, lòng của cô vẫn còn run rẩy sợ hãi.
“Tôi không có khả năng đẩy cô ta đi.”
“Là không thể, hay là chưa từng nghĩ hoặc là. . . . . . Không dám?”
Đông Hải Sinh làm như biết thuật đọc tâm, dễ dàng nhìn thấy lo lắng
sợ hãi trong lòng cô ta, Vương Lôi Lôi e sợ, rồi nhẹ nhàng rũ đầu xuống.
“Trả lời tôi?” Gã cố ý hỏi kết quả, mặc dù trong lòng biết rõ đáp án này.
“. . . . . .” Vương Lôi Lôi cắn môi không trả lời được, cảm thấy
không có khả năng, cho nên không dám thử tuỳ tiện, bởi vì hậu quả cô
biết, mình đảm đương không nổi!
“Quên là em trai cô đã chết thế nào rồi sao.” Đông Hải Sinh nhất
giỏi chính là chiến thuật tâm lý, vòng vèo mà đầu độc lòng người, không
thể nghi ngờ, những lời này như là trái bomb phát nổ trong lòng Vương
Lôi Lôi, cô ta ngẩng đầu lên nghiêm nghị, sắc mặt trắng bệch, đôi môi
vẫn còn đâng run run, dùng sức xé quần áo.
“Em trai cô chết thảm như vậy, chẳng lẽ cô không muốn cậu ta nhắm
mắt ở dưới cửu tuyền, nhưng cậu ta là vì cô mà chết.” Ngày đó, chính là
gã nhìn thấy một màn kịch chị em tình thâm.
Cả người cô run rẩy, nói không ra lời!
“Ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết, Đông
Hác Hải hắn có không thể trốn tránh trách nhiệm, nếu không phải vì hắn,
thì một cô gái như cô sao có thể chạy đến cái nơi vàng thau lẫn lộn đó
mà uống rượu?”
Nước mắt đã không khống chế được mà chảy xuống!
“Sau khi em trai cô chết, Đông Bác Hải hắn có nói một câu an ủi cô sao?”
Không có, anh chẳng những không an ủi cô, mà còn ở trong lúc quan trọng này mà nhẫn tâm vứt bỏ cô.
“Em trai cô bị chết oan uổng như vậy, mà hắn lại ân ân ái ái, cùng ở cùng bay với một cô gái khác, cô cam tâm sao?”
“Không cam lòng!” Rốt cuộc con cá cũng mắc câu, nước mắt của cô ta
rơi đầy mặt, ánh mắt hung ác nhìn gã, cắn răng nghiến lợi mà nói.
Đông Hải Sinh nhếch môi, lộ ra một nụ cười âm hiểm vì gian kế đã
được thực hiện, thấy bộ dáng cô ta nước mắt đầy mặt, vốn là tâm tình
đang tốt thì lại phiền não, lại một lần nữa rút khăn giấy ra đưa cho cô
ta.
Vương Lôi Lôi lại nhận lấy, rồi lau khô nước mắt, và vội vàng hỏi:
“Tôi phải làm sao anh dạy cho tôi đi.” Cô lại nắm chặt ống tay áo của
gã.
Vẻ mặt Đông Hải Sinh nghiêm nghị liếc nhìn tay của cô ta một cái, cô lập tức hiểu ý mà buông ra, và nói xin lỗi: “Thật xin lỗi?”
“Ừ?” Gã nâng cằm của cô ta lên, nhíu nhíu mày mảnh lại.
“Tôi, tôi quá kích động, thật xin lỗi.” Cô bị sợ tới mức lắp ba lắp bắp.
Hiển nhiên là mềm yếu của cô ta làm cho gã không hài lòng, gã nhíu
chặt chân mày, và siết chặt cằm của cô ta, hơn nữa cưỡng ép cô ta nhìn
hai mắt của mình
“Với chút can đảm này của cô, thì lấy cái gì mà tranh với người ta, đấu với người ta.” Gã thất vọng hất cằm của cô ta ra.
“Anh dạy cho tôi, anh dạy cho tôi làm thế nào, thì tôi sẽ làm như thế.” Cô lại kích động và nắm lấy cánh tay của gã.
“Tôi có thể dạy cô, nhưng cô phải lấy ra tất cả dũng khí của cô học với tôi.”
“Được, không thành vấn đề.” Cô gật đầu như bằm tỏi, dù sao cô cũng đã không còn gì nữa rồi.
Hắn nói không sai, em trai của cô bị chết thảm như vậy, tại sao cô
bị vứt bỏ, mà anh ta thì hạnh phúc, nếu không hạnh phúc thì tất cả mọi
người cũng không hạnh phúc, cùng lắm thì ngọc nát đá tan, sống mà không
thể yêu, thì chết có gì đáng sợ! Mới sáng sớm, thì cậu bé đã gõ cửa phòng của Vô Song, “Mẹ, thức dậy ăn điểm tâm.”
Vô Song ăn mặc chỉnh tề đi ra, mang túi xách rồi nói với con: “Mẹ có việc, không ăn.”
“Muốn đi đâu, anh đưa em đi.” Đông Bác Hải đi tới ân cần nói.
“Không cần, anh đưa con trai đến trường học đi!” Cô cúi đầu nói
chuyện, ánh mắt cũng không chạm đến anh một giây, cô nói xong rồi xoay
người đi.
Mất mác, đau lòng, là tâm tình giờ khắc này của anh!
“Cha, cho mẹ một chút thời gian đi.” Cậu bé kéo kéo chéo áo của cha, và lộ ra một nụ cười khích lệ với cha.
“Ừ.” Anh lãnh đạm trả lời và gật đầu, sờ sờ đầu của con trai, vẻ mặt có chút xin lỗi, “Con trai, cha phải vội bay về Anh quốc mở cuộc họp
khẩn cấp, có lẽ không thể đưa cho con đến trường học.”
“Công việc quan trọng hơn, con hiểu mà.” Cha không đưa cậu đi, vừa đúng dịp!
“Cám ơn con.” Anh nghiêng người hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con một cái.
“Cha, lên đường bình an.” Có qua có lại, nên cậu cũng hôn trả lại một cái lên mặt cha.
Vô Song vội vã ra cửa nên thiếu chút nữa đã đụng phải người giúp
việc nữ từ bên ngoài trở về, hai người cũng kinh sợ một chút, người giúp việc nữ lui nửa bước, rồi vội vàng tạ lỗi: “Tam thiếu phu nhân, thật
xin lỗi.”
“Không sao, là do tôi.” Cô quá lỗ mãng.
“Trong tay cô cầm là?” Thấy khung hình poster trong tay người giúp vịêc nữ khiến cho cô có một chút hiếu kỳ.
“A, đây là ảnh chụp chung của lão gia và các thiếu gia, lão gia nói
muốn dùng trong hôn lễ.”