
có thể làm chứng cho con.” Người hầu nữ bị anh ta nắm, nên sợ hãi mà bả vai run lẩy bẩy, vẻ mặt cầu xin, không biết nên làm thế nào cho phải, cô chỉ là một người giúp
việc nhỏ, hai vị thiếu gia, ai cô cũng không đắc tội đựơc. “Thuý Nhi, mau nói cho cha tôi biết, có phải là Đông
Bác Hải nó vì không chịu nổi đả kích, nên mới ra tay đánh tôi hay
không?” Đông Đông Hải càng nắm chặt cánh tay của cô gái ấy hơn nữa, dần
dần lộ vẻ ngụ ý cảnh cáo. “S. . . . . .” Người hầu nữ sắp khóc, thứ nhất là, cô sợ đắc tội với hai vị thiếu gia, thứ hai là, Nhị Thiếu Gia thật không
biết xấu hổ, muốn cô làm chứng dối, cô, cô sợ. “Nói đi, câm à.” Người hầu nữ chậm chạp, đã làm anh ta mất hết kiên nhẫn, không nhịn đựơc mà nóng nảy . “Ô ô. . . . . .” Chợt, người hầu nữ bị dọa đến mức khóc nức nở lên. Kết quả, đã không còn quan trọng nữa, ai đúng ai sai, đã rất dễ nhận thấy rồi. Ông cụ mắt lạnh liếc nhìn Đông Đông Hải một cái,
khuôn mặt dừơng như hơi giận mà tặng anh ta bốn chữ: không có thuốc
chữa. Làm người oan uất, nó cũng không có bản lãnh này, ông còn có thể
trông cậy vào khả năng gì của nó đây? Chỉ một chút chuyện mà nó đã giống như chó cùng rứt
giậu, nhìn thấy Đông Bác Hải bình tĩnh, thờ ơ lạnh nhạt ra vẻ việc không liên quan đến mình. Nói thật ra, ông cụ cũng cực kỳ ghét sự kiêu căng
ngạo mạn của Đông Bác Hải, cao ngạo đến mức hoàn toàn không để ngừơi làm cha như ông đây vào trong mắt. Nhớ tới Đông Vũ Bằng ông càn quét trong giới thương
trường, không có ai mà không kính sợ người từng trải như ông ba phần,
luôn cung kính, chỉ có nó đứa con trai này, dám coi ông như cái rắm. Cho nên, cho dù năng lực của nó xuất chúng, ông cũng
sẽ không coi trọng nó, thằng hai coi như là thằng ngu không chịu được,
ông cũng nguyện ý dùng tiền để đạp hư nó, bởi vì thằng đó ông có thể nắm đựơc ở trong tay. (cha gì kỳ vậy trời, hèn chi Hải ca không phục ổng là phải) “Thuý Nhi, cô lui ra đi.” Ông cụ phất tay một cái, mấy người hầu lui xuống. Ông cụ đuổi Thuý Nhi đi xuống, là muốn bỏ qua chuyện
này hay sao? ! Đông Đông Hải hiển nhiên không chịu rồi, anh ta luôn đựơc nuông chiều, tự nhận không ai bì nổi, lại bị Đông Bác Hải giẫm dưới
chân, hôm nay bị nó đập một quyền, cổ họng giống như là mắc kẹt một cục
thịt, làm thế nào cũng nuốt không trôi: “Cha, con có vết thương làm
chứng, ngài cũng không thể thiên vị đựơc.” “Vậy mày muốn thế nào làm?” Ánh mắt của ông cụ lạnh
lùng tản ra cảnh cáo “Câm miệng”, Đông Đông Hải chỉ cần không phải là kẻ ngu, không phải là người mù, thì sẽ nhìn ra. “Con. . . . . .” Đông Đông Hải rất sợ Đông lão, nhất
thời không có tiếng nào. Nhưng anh ta không cam lòng, âm thầm nắm chặt
quả đấm, hung ác trợn mắt nhìn Đông Bác Hải. Môi mỏng của Đông Bác Hải hơi cong, lông mi khinh
bạc, trả lại anh ta một ánh mắt khiêu khích, ai đắc ý không biết. “Tiểu Hải, để cho con đổi công ty với Đông Hải là chủ ý của ta, năng lực làm việc của con, cha không hề nghi ngờ, coi như là
con giúp anh hai con một chút, chờ ổn định thị trừơng bên Mỹ, thì con sẽ đổi lại, lúc đó cha sẽ không có bất kỳ ý kiến gì.” Đông Đông Hải cười lạnh, Đông Bác Hải chờ mày giải quyết chuyện bên Mỹ, ông đây đã phá đổ Anh quốc của mày, hừ! “Giúp anh ta?” Mắt sáng thản nhiên quét nhìn Đông Đông Hải một cái, khóe miệng hơi trầm xuống, “Tại sao?” “Chỉ dựa vào mày là một con chó hoang mà chúng tao
nuôi trong nhà.” Thái độ của anh phách lối, cùng với không coi ai ra gì, gần như làm cho cái tên ngu ngốc Đông Đông Hải này tức chết đi được,
anh ta xông lên, chỉ vào tây trang của Đông Bác Hải, cái nhà này còn
chưa tới phiên đồ con hoang như nó định đoạt. “Thằng khốn.” Đông lão quát chói tai, giận đến mức cả người phát run, thiếu chút nữa bị chọc tức chết. Nó mắng Đông Bác Hải
là chó hoang, cũng không phải gián tiếp mắng ông sao? “Ba ——” Ông cụ tức giận không thể dừng lại, đi lên trước cho
Đông Đông Hải một bạt tai, đánh cho anh ta tỉnh mộng, anh ta sững sờ
nhìn Đông lão, nửa ngày cũng chưa hồi thần, “Cha?” “Lui ra!” Ông cụ đã cực kỳ phẫn nộ, sao ông lại sinh ra loại ngu xuẩn này. Thấy Đông lão đã thật sự nổi giận, Đông Đông Hải đã không dám nữa, mà bụm mặt lui sang một bên, xem cuộc chiến! Sự tức giận lắng xuống, ông cụ lại chỉa mũi về phía
Đông Bác Hải, nói: “Tiểu Hải, giữa hai anh em thì nên giúp nhau một tay, lần này con giúp nó, lần sau nó sẽ giúp con.” Đông Bác Hải lạnh lùng cười một tiếng, không có ý che dấu xem thường, “Cha, ngài cảm thấy anh hai có thể cho tôi đựơc cái gì
sao?” Một câu nói, làm mặt của Đông lão chuyển sang trắng, xác thực, tên thứ hai ngu xuẩn này, ngoại trừ ăn chơi đàng điếm, đi đến nhà thổ, thì
cái gì cũng không biết, thuộc về loại bị người ta bán còn giúp người ta
vui vẻ kiếm tiền. “Thôi đi, Đông Bác Hải, mày ít xem thường người đi.”
Đông Đông Hải không phục mà phản bác, dù thế nào đi nữa anh ta cũng biết mình có nặng mấy cân mấy lượng không chứ. “Nếu làm đựơc, vậy anh hãy lấy ra chút bản lãnh đi.”
Đông Đông Hải há miệng muốn phản bác, thì lại bị Đông Bác Hải cắt đứt,
“A, tôi quên, anh hai chính là rất có bản lãnh.” Lời n