Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326365

Bình chọn: 10.00/10/636 lượt.

ày làm trong bụng

Đông Đông Hải chợt lạnh, trực giác cho biết, Đông Bác Hải nói này lời

tuyệt đối là không có ý tốt. “Đùa giỡn với thư ký của Chủ tịch, tôi nghĩ không ai

có bản lãnh hơn anh.” Một ánh mắt lạnh của Đông Bác Hải bay vụt qua anh

ta, nắm chặt tay, một tia hận ý ở trong mắt trút xuống, phụ nữ của anh,

anh ta cũng dám động, quả thực là muốn chết. Đông Đông Hải kinh hãi, trong nháy mắt sắc mặt thay

đổi, sau đó chạm vào ánh mắt giận dữ của cha, anh ta sợ tới mức gần như

muốn xỉu, vội vàng giải thích: “Cha, con không có, cha đừng tin Đông Bác Hải là nó ngậm máu phun người.” “Không? Vậy anh hai có dám để tôi gọi người tới đối chất hay không?” “Đông Bác Hải, mày đừng có khinh người quá đáng.” Đông Đông Hải sắp phát điên, hai tròng mắt trợn trừng. “Tôi đây không phải khinh người quá đáng, anh hai,

tôi chỉ nói thật mà thôi, thế nào, dám làm mà không dám chịu hả ?” Trong mắt của Đông Tam Thiếu là mỉm cười, nhưng trong lòng lạnh lùng mắng

chửi; Đông Đông Hải mày là tên ngu ngốc, muốn hủy kế hoạch của tao, mày

có bản lãnh đó sao? “Con không có.” Anh ta nguỵ biện, mồ hôi lạnh ướt cả lưng. “Đủ rồi, Bác Hải, con đến thư phòng chờ ta trước đi,

ta có việc tìm con!” Ông cụ bị quậy đến đầu váng não đau, cái đồ khốn

nạn này, cả ngày chỉ biết gây rắc rối cho ông. “Dạ.” Gật đầu một cái, anh liếc mắt nhìn Đông Đông

Hải giận đến không còn hình người, nhướng đầu mày, bước lên lầu. Sau khi thấy anh ta đi, Đông Đông Hải cuối cùng cũng

không nén được tức giận, chỉ thiếu không có giận đến dậm chân, “Cha, cha định để cho con tiếp tục quản lý cục diện rối rắm ở bên Mỹ sao?” “Nếu không thì sao?” Ông cụ đè cái trán phát đau. “Cha, đó đã là một công ty chết.” Đông Đông Hải thét

chói tai, anh ta trông chừng một công ty chết thì có ý nghĩa gì. Ánh mắt của Đông lão chỉ tiếc rèn sắt không thành

thép, lạnh lùng liếc nhìn anh ta, anh lập tức ngậm miệng lại, nắm quả

đấm, trong lòng khó chịu giống như mèo cào. Ông cụ thật sự là không còn cách nào với tên phế vật

này, không thể không tìm cho nó một vài chuyện để làm, nó đường đường là Nhị Thiếu Gia của nhà họ Đông, mà cả ngày chơi bời lêu lổng, vậy thì có gì để nói. Nhìn lại anh ta một cái, ông thở dài nói: “Con trở về trước đi, ngày mai ta sẽ cho người đưa tiền đến công ty con.” “Thật? Cám ơn cha.” Đông Đông Hải cuối cùng cũng có

chút an ủi nên mặt mày tươi rói, hài lòng chuẩn bị rời đi, ông cụ lại

nói: “Về sau cũng không đựơc phép trở lại công ty tìm ta.” Lời này giống như một chậu nước lạnh, dội lên trên

mặt anh ta, anh ta thật sự không hiểu, cha cũng đã từng tuổi này rồi,

còn nuôi nhiều mỹ nữ như thế ở bên người làm gì, chẳng chia cho anh ta

còn chưa tính, bây giờ nhìn cũng không cho nhìn. Quên đi, anh ta phẫn nộ mà đáp một tiếng: “Dạ” rồi rời đi. Ở trong thư phòng, Đông lão lấy một phần tờ báo còn ở trên bàn làm việc, lạnh lùng nói: "Đây là xảy ra chuyện gì?"

"Nói hưu nói vượn." Thản nhiên liếc mắt một cái, vẻ mặt Đông Bác Hải bình tĩnh nói.

"Đứa trẻ trong hình này, có phải con riêng của con hay không?" Ánh

mắt của Đông lão nguy hiểm, giọng nói lộ ra mấy phần lạnh lẽo.

Đông Bác Hải liếc mắt nhìn hình lần nữa, trong hình là anh và con

trai đều cười rất vui vẻ, nụ cười kia là phát ra từ đáy lòng, chưa từng

có nụ cười như vậy từ lúc anh vào nhà họ Đông.

Diện mạo của con trai lại giống anh như thế, cho dù không phải là cha con ruột, nói là cha con ruột cũng sẽ không có ai hoài nghi, chuyện rõ

ràng như vậy, mà ông cụ còn tốn công dò hỏi sự thực từ miệng của anh, có thể thấy được ông cũng không tra được lai lịch của con trai, nhóc con,

quả nhiên không đơn giản.

Đông Bác Hải bắt đầu hoài nghi, anh có thể tra ra được lai lịch của

bọn họ, có phải là con trai cố ý để cho anh tra ra được hay không đây!

Anh nhếch môi, đưa mắt nhìn sang ông cụ, bộ dạng lười biếng không có

kiên nhẫn, "Cha, lúc nào thì ngài đã tin lời đồn trên báo chí rồi,

chuyện không bằng không chứng, ngài không thể vì bộ dạng đứa bé kia

giống tôi, mà muốn tôi thừa nhận là con của tôi, thật tiện nghi như vậy

sao, ngài không phải muốn con cháu cả sảnh đường chứ?"

Đông lão bị lời nói ác độc của anh làm cho sặc lần nữa, chính xác là

ông không có chứng cớ để chứng minh. Nhưng không có nghĩa là ông sẽ thôi như vậy, đừng quên còn có ADN.

"Không phải thì tốt, nhà họ Đông chúng ta không thể mất mặt." Ông ấy

nói cực kỳ nghiêm túc, Đông Bác Hải cũng không phối hợp mà bật cười.

"Cha, anh hai làm cho nhà họ Đông còn mất mặt ít hả, tôi cho rằng ngài

đã quen từ lâu rồi."

"Đồ khốn nạn." Ông cụ đập lên bàn, mặt nghiêm lại, trợn mắt hung ác

nhìn chằm chằm vào anh, "Tao biết trong lòng mày hận tao rất sâu đậm,

bởi vì tao cũng hận mày giống như vậy." Lời nói của Đông lão, vang vang

có lực, giống như là một thanh đao nhọn đâm vào trái tim của Đông Bác

Hải, xuyên qua tim đau nhói, thì ra là so với vạn tên xuyên tim trong

tưởng tượng còn đau hơn.

Cuối cùng ông ta cũng nói rồi, ông ta hận anh, ông ta hận anh. . . . . .

Thì ra là thế, cho dù ngụy trang khá như vậy, cũng là yếu ớt không chịu đựơc m