
bọn hắn đều kothể, cố tình khống chế lại càng khổ sở,
đúng là càng muốn quên thì lại càng nhớ.
“ân…” ta ngồi trên giường, dùng sức chải tóc: “ không nghĩ thì không cần nghĩ, không cần nghĩ” đã là đêm
khuya, không ngủ được, mai thế nào đi, phiền toái a.
“đại khối băng, ngươi hỗn đản, ta gọi ngươi sao ngươi không bước ra? Ngươi có hay không vẫn đi theo ta a, tức chết ta”
Ngẫm lại tiếp tục mắng: “ bệnh thần kinh, ngươi thực sự là kẻ điên, vì cái gì muốn trêu chọc ta đâu? Vì cái gì phải đối ta có ý tứ ? biến ta hiện tại tâm thần không tĩnh, đi tìm
chết, thống khổ tìm chết”
Lại lăn ở trên giường, trước mắt
vẫn là 2 cái bóng dáng. Vừa đứng lên, chợt nghe cửa sổ có thanh âm, ông
trời, có trộm a? dám ở địa bàn của ta giương oai, có phải không muốn
sống?
Ta nhắm mắt vờ ngủ, Phượng Vũ vẫn
cầm trong tay, xem hắn có thể làm gì. Ta vểnh tai nghe thanh, chính là
một chút thanh đều không nghe thấy, võ công hảo cao. Hồi lâu động tĩnh
vẫn không thấy, ta đang định mở mắt, chợt cảm giác có người đang sờ mặt
ta. Ngón tay lạnh lẽo, nhẹ nhàng xẹt qua. Lòng ta run lên, dâm tặc? Hay
là đại khối băng? Nghĩ muốn mở to mắt, lại không có dũng khí để mở, hôn, nhẹ nhàng dừng ở trên mặt ta. Ta không tự chủ , hai tay ôm chặt cổ hắn:
“đừng rời xa ta”
Kì thật, ta không biết ai, nhưng
cảm giác của ta nói với ra rằng đây là đại khối băng. Vốn không nghĩ
kinh động hắn, nhưng lại nhịn không được, muốn lưu trụ hắn. Cảm giác hắn toàn thân cứng đờ, hôn cũng dừng lại. Hai tay ta nhẹ buông lỏng, miệng
lẩm bẩm: “đại khối băng, ngươi đừng đi” cuối cùng vẫn là dứt khoát,
không thấy mặt vẫn tốt. Ta cố ý nói như đang mơ, hi vọng có thể lừa hắn. Hắn nhẹ giọng:
“hảo, ta không đi” lòng ta không
hiểu sao vui vẻ , quả nhiên là đại khối băng, cảm giác của ta không sai, hắn đến như thế nào? Muốn mở mắt xem hắn, nói cho hắn ta rất nhớ hắn,
nhưng là không có dũng khí.
“Vân nhi…ta thích nàng” rõ ràng là
một câu nói bình thường, nhưng là làm cho tâm ta muốn phiêu nhiên. Không khống chế được chính mình, thần tình vui sướng, bột miệng nói:
“ta cũng thế”
Vừa nói xong, da mặt lập tức đỏ như con tôm luộc. Nghĩ muốn chui xuống đất a, da mặt ta vốn đã sớm luyện
thành kim cang bất hoại có thể so với trường thành, cư nhiên hôm nay đỏ
mặt, thực sự siêu cấp xấu hổ a. ánh trăng mông lung, đại khối băng ngồi ở trước giường, ta cả người đều bị hắn ôm lấy. Hắn nhìn ta, trên mặt tựa
hồ còn có mỉm cười. Nam nhân này cười tuyệt đối cực đẹp, so với bệnh
thần kinh nhìn tốt hơn gấp trăm lầm. Như thế cực phẩm mĩ nam, kì thật
rất muốn đem hắn ăn luôn. Chỉ sợ hiện đại không có nam nhân nào yêu ta
được như hắn, hay là, trước hết đem hắn ăn. Còn về hiện đại tính sau.
Ý nghĩ xấu xa, đến ta cũng phải
khinh bỉ chính ý tưởng của mình, lại làm một việc xấu xa, trực tiếp đem
đầu tiến vào lòng ngực hắn, gắt gao ôm hắn, ôm hảo thoải mái. Ta hoài
nghi chính mình đang mơ, nếu là mơ ta nguyện không có tỉnh lại, lẩm bẩm
nói:
“mơ tốt lắm, mơ có thể yêu ngươi” ta nghĩ chính mình có thể quên hắn, lại gặp hắn ta mới phát hiện, quên là không quên được.
“không phải mộng, cho dù không ở trong mộng, nàng cũng có thể yêu ta” đại khối băng đem ta ôm chặt lấy.
“không thể, ta không thuộc về nơi
này, một ngày nào đó ta phải rời đi” ta buồn cười vài tiếng: “ ta vừa
rồi nghĩ, trước tiên ăn ngươi”
“có ý tứ gì?” hắn không rõ ràng?
Ta hồng mặt nói: “ chính là… chúng ta gạo nấu thành cơm”
“ngươi muốn sao?” cho dù là đại khối băng, cũng bởi vì ý tưởng lớn mật của ta mà dật mình. Ta thành thật gật đầu:
“rất muốn ăn ngươi, ta không nghĩ cấp tiện nghi cho nữ nhân khác” nếu hắn ôm nữ nhân khác như vậy, ta nghĩ ta sẽ phát điên.
“không có nữ nhân khác” hắn ái muội cười nói: “tuy nhiên… ta cũng nghĩ muốn. Bất quá càng muốn lưu lại đến
đêm tân hôn” còn làm bộ chính nhân quân tử? Đúng rồi, trong sơn động,
không phải hắn hiểu lầm sao? Đại khối băng mìm cười nhìn ta
“nàng nghĩ muốn thế nào?” hắn đã lần thứ bao nhiêu mỉm cười với ta, ta thực không phải bình thường may mắn. Ta hung hăng nói:
“ta nghĩ câu dẫn ngươi” da mặt ta
đủ dầy, y nhiên có thể nói lời thẹn thùng như vậy. Vừa dứt lời, hắn đã
chiếm dữ môi ta, bá đạo công chiếm. Hô hấp của ta rối loạn, thân mình mơ hồ run lên. Hay tay không tự chủ ôm chặt hắn, trong miệng phát ra anh
ning tiếng rên rỉ. Rõ ràng biết nguy hiểm, lại không thể cự tuyệt. Ta
cảm giác chính mình không có sức, nếu hắn không ôm ta, ta liền ngã ngay
trên giường. Đại khối băng đột nheine đẩy mạnh ra.
“đủ rồi”
Hắn tựa như xúc động a.
“ta đã xâm phạm nàng một lần, không nghĩ có lần thứ 2” mặt đổi sắc cũng thực nhanh. Ta bất mãn nói:
“nếu có lần đầu tiên, sao còn sợ lần thứ 2”
“vô luận thế nào, nàng đều là Mộ
Dung gia nhị tiểu thư, ta thích nàng, không nghĩ tổn hại thanh danh của
ngươi” thanh danh của ta vốn đã giống như giấy vụn rơi xuống nước rồi.
“liền bởi vì ta là Mộ Dung nhị tiểu thư, cho nên vài kẻ nhàm chán muốn ngăn cản chuyện của chúng ta? Ta
nghĩ, trực tiếp phải…” nghĩ sinh cái đứa nhỏ,xem thế nào, nhưng là nghĩ
lại, ta lại không ph