
ải là Mộ Dung gia nhị tiểu thư, là mạo nhận, nghĩ
cái gì đi đâu. Nếu thực sự sinh cái đứa nhỏ, ta trở về hiện đại thì thế
nào? Ta quẫn bách nói
“tùy tiện, dù sao chúng ta không có khả năng ở cùng một chỗ”
“Vân nhi, ta chỉ có nàng, nhưng là không phải hiện tại” hừ, trang Liễu hạ Huệ.
“Khi nào thì được?” ta không có thời gian a, ta tùy thời có thể về hiện đại, làm sao có thời gian chờ hắn?
“10 ngày, ta trước mặt toàn thiên hạ chính thức cướp nàng trên đường qanh cho, cưới nàng làm thê tử”
“không được, 10 ngày sau ta còn kế
nhiệm chức chưởng môn bách hiểu đường, Mộ Dung Ý Vân không thể xuất
hiện, hơn nữa ngươi cừu gia nhiều như vậy, không nên mạo hiểm”
“yên tâm, không ai có thể đả thương ta” gạt người, ngươi trước mắt ta 2 lần trọng thương gần chết!
“ngươi đến từ khi nào? Hay vẫn đi theo sau
ta?” ta hổ thẹn cúi đầu, có thể thấy ta cùng bệnh thần kinh hay không?
Hắn thản nhiên nói: “không có, vừa mới thấy ngươi sáng nay”
“nga” ta trả lời, lòng vừa nhẹ nhõm nhưng cũng có đôi chút thất vọng.
“tiểu nha đầu nàng, cư nhiên giả vờ ngủ,
ngay cả ta cũng bị lừa” ngữ khí thập phần ôn nhu, chỉ sợ chính bản thân
hắn nghe cũng phải kinh ngạc. Cùng bệnh thần kinh cãi nhau đã thành thói quen, ai cũng là bệnh thần kinh vẫn tiêu dao tự tại, muốn giận liền
giận, muốn mắng thì mắng. Từ từ… ta nghĩ bệnh thần kinh làm gì? Bị lây
bệnh điên?
“ta cũng không biết, đầu óc đều là ngươi,
ngủ không được” ta thành thật nói ra ý nghĩ của mình, kì thật còn có
bệnh thần kinh, nhưng là không dám nói.
Hắn tựa hồ vui vẻ:
“ta cũng rất nhớ nàng”
“rõ ràng nói qua không thấy người, trong lòng lại không bỏ được”
“Vân Nhi, ta nghĩ cưới nàng”
Ta ngưng thần nhìn ra ngoài cửa sổ: “ ngươi sẽ có một nữ tử khác tốt hơn ta, ta không xứng”
“Vân nhi…”
“ta không xứng” ta khinh miệt đạm cười, đại khối băng lại ôm ta:
“Vân nhi, ta đi rồi, mười ngày, ta tìm ngươi ở bách hiểu đường”
“vẫn là không thấy đi” ta nhẹ nhàng thở dài:
“đáp ứng ta , đừng tìm ta, làm cho ta quên
ngươi đi, ngươi cũng đi làm chuyện của mình, đừng vì ta mà trậm chễ” nam nhân này trên người có nhiều bí mật, có nhiều chuyện phải làm, không
thể cùng ta nhàm rỗi.
“chỉ cần ngươi vui vẻ, ta có thể không làm” chỉ để lại một câu, sớm đã không thấy bóng dáng. Ta cơ hồ cảm giác, tựa như là mơ.
“Nguyệt Quang cô nương” ta thực sự bất an,
đại khối băng vừa đi, lại có người đến đây. Ta tiện tay đeo cái sa mỏng
lên mặt, không kiên nhẫn mở cửa ra, đã thấy bệnh thần kinh ở cửa, tên
này đích thực là bệnh thần kinh, đã khua như vậy rồi, hắn bộ dáng xấu hổ .
“Giang trang chủ, chẳng hay đêm khua đến thăm Nguyệt Quang có gì quan trọng?” ta giọng lạnh như băng.
Bệnh thần kinh tinh chỉnh tư thái nửa ngày mới nói:
“xin hỏi Nguyệt Quang cô nương, Ý Vân cô nương có thẻ đi đâu?” dát, lại hỏi tin tức của ta?
“không biết”
“không dối gạt Nguyệt Quang cô nương mấy
ngày này, ta cùng Ý Vân ở chung, thẳng tới sáng nay vì chút hiểu lầm mà
tách ra. Hiện giờ trên giang hồ có nhiều người muốn bắt nàng,tại hạ
không yên lòng, cho nên…”
“cho nên sao? Trang chủ cuối cùng muốn cái gì? Không có sự việc quan trọng thỉnh rời đi”
Hắn tựa như dùng thật lớn dũng khí, hít một hơi, nói:
“lòng ta hoài niệm Ý Vân, cho nên không ngủ được…Nguyệt Quang cô nương nếu biết Ý Vân hạ lạc ở đâu, nói cho tại hạ, Giang mỗ cảm kích vô cùng”
Miệng ta há hốc, muốn nhét vừa quả dưa hấu, nếu không phải có sa che mặt, ta sớm bị hắn phát giác thất thố, ta dùng sức nuối nước bọt, dùng tay véo đùi một chút, xác định không có mơ đi.
“ngươi thích nàng” cố gắng báo trì bình tĩnh.
Bệnh thần kinh suy tư một hồi, quẫn bách nói: “đúng”
Ta chút nữa ngã ngữa ra, nếu không phải tay đang bám vào cánh cửa, có thể lập tức ngã ngồi xuống đất.
“nàng cùng Mục Hàn lưỡng tình tương duyện, ngươi biết không? Càng huống chi, ngươi từng hưu nàng?”
“không, ta cảm giác, Ý Vân cũng không thíc
Mục hàn, có lẽ ta có thể dùng nhiệt tình cảm động nàng. Tuy ta trước hưu nàng, nhưng ta thề, sau này hảo hảo đối nàng” điên thực rất nặng?
“nói với ta, hữu dụng không?” ta tà thị hắn, một bộ không để ý.
“ngươi là tỉ tỉ của Ý Vân, ngươi nói hẳn
nàng sẽ nghe, tiếp tục cùng Mục Hàn cùng một chỗ, nàng chỉ thân bại danh liệt, ta sẽ hảo đối nàng” ta liền thích đại khối băng, ngươi làm thế
nào?
“ngươi không nghe giang hồ nói gì ? Ý Vân dung tục, mắt có tật, điêu ngoa nhâm tính,. Nữ tử như vậy xứng với ngươi không?”
“ nàng căn bản không phải nữ tử như vậy, nàng giả trang” ta đương nhiên biết, chính là ngươi ép ta đến mức đó. Ta cười lạnh
“Mộ Dung Ý Vân tuy không phải kì nữ, nhưng
cũng biết liêm sỉ, nàng đã bị ngươi hưu, thế nào lại gả cho ngươi? Trong giang hồ sẽ nói thế nào?”
“tại hạ cam đoan, đối võ lâm đồng đạo nói
một phen công bằng, thậm chí đến Mộ Dung gia bồi tội” ta nghe, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Ta chợt thay đổi ngữ khí , có vài phần ai oán nói:
“nàng với ngươi cùng một chỗ? Vậy ta đâu? Ý Vân không phải nói… ngươi là kẻ hoa tâm, ta không yên tâm giao nàng cho ngươi”
Rất khó, vấn đề này rất khó, bệnh thần kinh cứ nhiên đỏ mặt, tu