Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Cực Phẩm Khí Phụ

Cực Phẩm Khí Phụ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325905

Bình chọn: 8.00/10/590 lượt.

đại cao thủ là

đủ rồi, Mộ Dung Ý Vân không muốn tranh cùng. Ai, Hàn làm thiên hạ đệ

nhị, lại thế nào? Hắn đâu có vui vẻ?” không biết vì sao, đột nhiên trong đầu ta xuất hiện bóng dáng Hàn. Thản nhiên, càng ngày càng mơ hồ, thậm

chí đã không rõ tại sao. Chỉ biết, bóng dáng kia vô luận nói thế nào

cũng không đi. Bệnh thần kinh chợt sắc mặt biến:

“ngươi kêu hắn cái gì?”

Ta lập tức phản ứng, hắn kêu ta

“Vân Nhi” đã là muốn thân mật, ta cư nhiên kêu hắn “Hàn”. Quái không

được, ngoại nhân nghĩ chúng ta có sự gì. Ta làm sao đây? Cư nhiên thuận

miệng một tiếng kêu ra. Ta vội xua đuổi ý tưởng trong đầu, lấy bệnh thần kinh mắng:

“bệnh thần kinh, ngươi không phục? Ta gọi hắn “Hàn”, ngươi nghe hắn gọi ta Vân nhi?”

“Vân Nhi…” hắn kêu một tiếng, tựa hồ giận dữ. Ta nghi hoặc nhìn hắn:

“ngươi không phải điên? Ngươi đã

muốn hưu ta đi? Kêu thân mật như vậy làm gì? Hơn nữa, ta nhìn ngươi

chính là bộ dạng ăn dấm chua”

Bệnh thần kinh liếc mắt mộ cái: “ hắn có thể gọi, vì gì ta không thể?”

Ta hừ lạnh:” Vân nhi này chỉ có hắn được kêu,ngươi không thể, ta liền không cho ngươi kêu, thế nào?”

Bệnh thần kinh một vẻ giận giận nói: “ Ý Vân, về sau ta kêu ngươi như thế”

Đã sớm biết hắn điên, ta liếc mắt hắn một cái:

“gọi Mộ Dung cô nương, ta và ngươi vô can”

“ngươi là thê tử chưa cưới của ta” bệnh thần kinh đột nhiên nói một câu làm ta nhảy dựng.

“ngươi quên, ngươi đã hưu ta, chúng ta là thù nhân không đội trời chung, còn có, Nguyệt Quang tỉ tính là gì?”

Bệnh thần kinh nghe vậy, ngữ khí hơi nhuyễn: “ chúng ta đã là bằng hữu, vì sao phải khách khí?”

Bệnh thần kinh, ta cảnh cáo ngươi, ta không phải ngốc tử, căn cứ vào biểu hiện của ngươi, ta sợ là ngươi lại thích ta?

“thực xin lỗi, bệnh thần kinh,ta với ngươi không thể làm bằng hữu”

“không cho ngươi kêu bệnh thần kinh” hắn dùng mệnh lệnh nói, làm cho ta càng không thích. Ta đương nhiên nói:

“ngươi chính là bệnh thần kinh”

“gọi tên ta” hắn đanh mặt gằn giọng.

“Lạc Lạc, ngươi xem nhiều thứ đẹp

vậy?” một mĩ mạo nữ tử hồng y cầm một hồng bao kiếm, bên trái còn có một nữ tử hoàng y chính là đang nói chuyện cao hứng/ Hồng y nữ tử phía sau

còn có tám thị nữ, không cần phải nói, chính là Cố tiểu thư Cố Mộng

Tình. Bên người nữ tử hoàng y chính là yvv, các nàng thực đúng là chật

vật, đi một đoàn người lại ở chốn đông người, thực có cảm giác ô tô lớn

chen chúc ngõ nhỏ nha. Ta cùng các nàng lại vẫn là oan gia ngõ hẹp.

Ta mặc kệ coi như không gặp, đi

nhanh qua. Bệnh thần kinh vẫn là theo sau ta, không nghĩ gặp các nàng. Y Lạc Lạc đột nhiên xoay người

“Giang đại ca”

Cố mộng tình cũng xoay người, ôm quyền nói: “Giang trang chủ”

“Cố tiểu thư, sức khỏe tốt đi” bệnh thần kinh cũng khách sáo.

“Mộ Dung Ý Vân” Y Lạc Lạc ngàn lần không nghĩ ta cùng đi với bệnh thần kinh, kinh ngạc hô lên.

“nàng là Mộ Dung Ý Vân?” Cố Mộng tình nghe thế, nhất thời bất ngờ. “ Cố tiểu thư, Y tiểu thư, Mộ

Dung Ý Vân xin chào” ta cũng phải khách sáo, nhưng là ai cũng nghe ra ta có ngữ khí thực ngạo mạn. Đối với 2 người này một chút hảo cảm đều

không có.

Y Lạc Lạc tức giận nhìn ta:

“Mộ Dung Ý Vân đừng có ở đó câu dẫn Giang đại ca”

“vậy sao? Có thể hắn câu dẫn ta” ta nghiêm mặt, một chút khách khí cũng không có.

Cố Mộng tình xem ra còn chút phong độ, thản nhiên nói: “ Mộ Dung cô nương, tái kiến”

“đúng vậy, ta còn muốn cảm tạ Cố

tiểu thư đem chuyện ta cùng Hàn nói ra với người thiên hạ, tựa như sợ

thiên hạ không ai biết vậy. Ta liền phải cảm ta ngươi” ta khóe miệng phủ một ý cười, nhưng là cười dấu dao, bây giờ ta mới thấu triệt hiểu được ý nghĩa của ba từ “tiếu tàng đao” trong “giang hồ tiếu” là như thế nào.

“không dám, Mộng Tình chúc ngươi

cùng Mục giáo chủ đầu bạc răng long” Cố mộng tình bị ta nói xoáy, không

dám phát tác cố mỉm cười.

Bệnh thần kinh sớm không nhẫn nại được, nắm tay ta:

“đi”

Tên này, coi ta là thú cưng sao? Quả thực là kẻ điên.

“Giang đại ca..” Y Lạc Lạc tức đến nhảy dựng lên.

Ta lãnh đạm nói: “ các vị, Mộ Dung Ý Vân cáo từ” nói xong xoay người bước đi, không muốn nhìn thêm mấy người đó.

“Ý Vân…” bệnh thần kinh ở phía

sau gọi, mà ta làm như không nghe thấy. Ta lặng lẽ quay đầu, thấy hắn bị Y Lạc Lạc kéo lại. Lòng ta buồn cười, rốt cuộc thoát khỏi hắn. Ta ở

trên đường dạo một vòng, tính toán tìm một chỗ thay y phục, sau đó tìm

tiếu ngạo giang hồ tìm tin tức. Kì thật ta muốn biết chính là tin tức

của đại khối băng .

Vừa đi qua phát giác một mảnh rừng

rậm rạp ngay cạnh trấn nhỏ, nơi đó căn bản không có ai, ta tính toán

trốn vào đó thay y phục. Xác định không có ai theo ta, rốt cuộc ta theo

đường nhỏ đi vào rừng. Rừng cây rập rạp, trong đó còn có một dòng suối

nhỏ, ta nhanh đem y phục cởi ra, đem thay một thân áo trắng. Tóc liền

đơn giản vấn lên giống lần trước đại khối băng làm cho, nhưng quên mất

ngọc trân đã đưa cho hắn, đành phài dùng phượng vũ cắm lên. Dùng nước

sông tẩy thật sạch khuôn mặt của mình, kính mắt cũng cất vào túi hành

lí. Xoi xuống nước, ta mỉm cười, trong nước một nữ tử tuy không gọi là

xinh đẹp tuyệt trần, nhưng cũng tính thanh