
ành phố K, rất hay đến chơi
với Thu.
Ngụy Linh vừa gặp thu đã
nói:
- Tớ gặp tai họa rồi, chỉ
có đằng ấy mới cứu được tớ.
Thu giật mình, hỏi có
chuyện gì.
Ngụy Linh ấp úng:
- Tớ… có thể… mang thai,
nhưng bạn trai tớ không cho cái ấy vào, làm sao có mang được?
Thu không hiểu:
- Cái gì không cho vào
đâu?>
- Tất nhiên là cái sinh
con, tinh dịch của đàn ông.
Thu không muốn hỏi tỉ mỉ
chuyện ấy, giúp đỡ thì giúp đỡ, Thu không muốn vì giúp đỡ mà buộc Linh phải nói
ra “quy trình gây án”, nhưng chi tiết ấy với Thu là vô cùng quan trọng. Không
kiềm chế nổi, Thu hỏi:
- Cho cái sinh con vào
đâu?
Linh nói:
- Ôi, đằng ấy chưa yêu,
chưa làm những chuyện ấy, nói ra đằng ấy cũng không hiểu, tức là cho cái sinh
con vào bên trong chỗ “bạn thân” của đằng ấy vẫn ra.
Linh bực mình:
- Anh ấy không cho vào
trong, nhưng ở ngoài… chắc chắn có một ít lọt vào trong, nếu không thì tại sao
tớ lại mang thai được? Đúng là tai vạ trên trời rơi xuống! Tớ rất hiểu, tớ chưa
ở cùng phòng với bất cứ anh nào.
Thu tròn xoe mắt, cho cái
bầy nhầy ấy vào đâu? Đến là buồn nôn. Thu nhớ lại một câu chuyện nghe thật sợ
hãi, bảo có một người con gái phơi trái lót sát tường, bị một con nhện bám vào,
người con gái kia mặc cái quần lót liền bị mang thai, đẻ ra một ổ nhện. Cho nên
Thu không dám lộn trái quần lót để phơi, cũng không dám phơi quần lót ở những
nơi sát tường hoặc những nơi có nhện. Nhưng trước đây Thu không hiểu tại sao
nhện bò vào quần lót con gái lại có mang? Bây giờ Thu mới hiểu, là vì nhện để
dính cái sinh con vào quần lót, con gái mặc vào, cái sinh con lọt vào trong ấy
của con gái, cho nên mới có mang.
Bỗng Thu hiểu, đúng như
Ba nói, không làm gì, vì anh không cho cái sinh con vào trong, chứng tỏ anh
chưa “được”. Anh chưa “được” tức là mọi phỏng đoán trước đây của mình là sai.
Nhất định anh bị bệnh máu trắng, anh sợ sau khi anh chết Thu sẽ đi theo, cho
nên anh nói dối anh không bị bệnh máu trắng. Nhưng nếu anh còn ở huyện K, thu
sẽ sớm biết anh bị bệnh máu trắng, cho nên anh trốn về tỉnh A. Anh làm như vậy
có thể Thu hận anh, nhưng giữ được sinh mệnh Thu.
Nghĩ đến đây lòng Thu như
dao cắt, không biết phải bằng cách nào để tìm thấy anh, cũng không biết đến lúc
này anh còn sống hay không?
Lần Thu gặp Ba trong bệnh
viện, Thu chuẩn bị làm tất cả mọi việc có thể làm trước khi chết, cho nên Thu
rất dũng cảm cởi áo lông, cuối cùng còn tắt đèn.
Lần ấy Ba nói không dám
đụng đến người Thu, sợ không chịu nổi phải làm chuyện vợ chồng. Thu bảo anh
đừng sợ, bảo anh làm, không làm hai người sẽ chết không nhắm mắt. Sau đấy Ba
nằm phủ lên người Thu, Thu cho rằng sự việc sau ấy là chuyện vợ chồng. Thu nhớ,
đêm hôm ấy vì không hiểu biết và hiếu kỳ nói những chuyện không hay, nhất định
làm Ba buồn, lúc này rất muốn cắt lưỡi mình. Đêm hôm ấy, hai người “bay” xong,
anh dùng khăn lau cái lầy nhầy trên bụng Thu, Thu hỏi:
- Tại sao anh biết đấy
không phải nước giải?
Hnh như anh rất khó xử,
nói:
- Không phải.
- Nhưng nước giải cũng ở
đấy ra à?
Thấy anh gật đầu thừa
nhận, Thu truy hỏi:
- Anh biết lúc nào buồn
đi giải, lúc nào không cơ mà? Anh có nhầm không?
Hình như anh không thể
nói rõ, chỉ hàm hồ:
- Bản thân có cảm giác.
Em đừng sợ, không phải… nước giải đâu.
Anh dậy, đổ ít nước nóng
ra chậu, nhúng cái khăn mặt vào nước rồi vắt khô, giúp Thu lau tay, lau trên
bụng, nói:
- Thế này yên tâm chưa?
Thu thanh minh:
- Em không nói anh bẩn,
chỉ sợ cái lầy nhầy ấy thôi. - Suy nghĩ một lúc rồi Thu nói tiếp: - Lạ nhỉ, tại
sao con trai dùng một cái để làm hai việc?
THU KHÔNG NGỜ mình ngớ
ngẩn như vậy, thế nào gọi là cùng phòng mà không biết. Nếu không gặp Ngụy Linh,
có thể Thu vẫn trách oan Ba, cho rằng anh đã “được” rồi. Lúc đầu thu nghĩ ngủ
với nhau trên giường là cùng phòng, nhưng lần ấy Á Dân nói “rất may hai người
chưa cởi áo bông, chưa tắt đèn”, Thu cho rằng cởi áo bông và tắt đèn mới quan
trọng.
Lần Thu gặp Ba trong bệnh
viện, Thu chuẩn bị làm tất cả mọi việc có thể làm trước khi chết, cho nên Thu
rất dũng cảm cởi áo bông, cuối cũng còn tắt đèn.
Lần ấy Ba nói không dám
đụng đến người Thu, sợ không chịu nổi phải làm chuyện vợ chồng. Thu bảo anh
đừng sợ, bảo anh làm, không làm hai người sẽ chết không nhắm mắt. Sau đấy Ba
nằm phủ lên người Thu, Thu cho rằng sự việc sau ấy là chuyện vợ chồng. Thu nhớ,
đêm hôm ấy vì không hiểu biết và hiếu kỳ nói những chuyện không hay, nhất định
làm Ba buồn, lúc ấy rất muốn cắt lưỡi mình. Đêm hôm ấy hai người “bay” xong,
anh dùng khăn lau cái lầy nhầy trên bụng Thu, Thu hỏi:
- Tại sao anh biết đấy
không phải là nước giải?
Hnh như anh rất khó xử,
nói:
- Không phải.
- Nhưng nước giải cũng ở
đấy ra à?
Thấy anh gật đầu thừa
nhận, Thu truy hỏi:
- Anh biết lúc nào buồn
đi giải, lúc nào không cơ mà? Anh có nhầm không?
Hình như anh không thể
nói rõ, chỉ hàm hồ:
- Bản thân có cảm giác.
Em đừng sợ, không phải… nước giải đâu.
Anh dậy, đổ ít nước nóng
ra chậu, nhúng cái khăn mặt vào nước rồi vắt khô, giúp Thu lau tay, lau trên
bụng, nó