
không quân làm gì quen được em?
Hôm ấy Ba không chịu ngồi chơi ở bờ sông, đòi đưa Thu
về sớm để rửa chân bôi thuốc. Thu phải nghe theo, đành ngồi lên xe để anh đưa
về. Về đến bến đò anh cũng không muốn chia tay, nói bây giờ mới tám giờ, mẹ em
chưa về, để anh chở em về tận cổng trường học, chân em sưng to, làm sao đi nổi?
Anh cởi cái áo ngắn tay đưa cho Thu trùm kín đầu, như vậy không có ai nhận ra
Thu.
Qua sông, Thu trùm cái áo của anh lên đầu, che kín
mặt, chỉ để hở hai con mắt. Anh đặt Thu lên gióng ngang xe đạp, bảo Thu cầm
lái, anh chỉ dùng một tay đẩy nhẹ. Về đến cổng trường học, anh nói:
- Anh đưa
em vào tận nhà, để chân em không bị bẩn.
Thu lấy cái áo trùm đầu xuống, nhìn về phái trường
học, đang nghĩ có nên để anh làm thế không, vừa quay lại thì thấy mẹ từ bến đò
đi tới, có thể dọc đường vừa rồi mẹ đã thấy hai người không biết. Thu vô cùng
ân hận, nếu biết vậy thì ngồi chơi đâu đó một lúc sẽ không gặp mẹ.
Thu nói khẽ:
- Nguy
rồi mẹ em, anh lên xe chạy nhanh lên.
Thu cuống quýt, định nhảy xuống để anh bỏ chạy. Anh
ngăn Thu lại, nói:
- Bây giờ
chạy không kịp nữa rồi.
Mẹ đi tới,>
- Hai
người định đi đâu bây giờ?
Thu nói:
- Con…chúng
con đến bệnh viện khám cái chân, đây là người mà con nói…ở đội thăm dò…
Ba tự giới thiệu:
- Thưa
bác, cháu là Tôn Kiến Tân, bác …vừa về ạ?
Mẹ nói:
- Thu,
con về trước đi, để mẹ nói chuyện với anh Tân.
Ba vội vàng nói:
- Vậy bác
để cháu đưa Thu vào đã, chân Thu sưng, bị loét, đi lại rất khó khăn.
Thu định nhảy xuống đi, nhưng Ba ngăn lại.
Mẹ thấy chân Thu bị băng, nói:
- Con cứ
để anh ấy đưa vào, vào nhà mẹ nói chuyện. Để mẹ về trước, đứng đây nói chuyện
người khác trông thấy không tiện. – Nói xong, mẹ vào trước.
Thu nói với Ba>
- Anh để
em xuống, em đi được, anh chạy nhanh đi, mẹ sẽ giao anh cho đội dân phòng đấy.
- Đừng
sợ, để anh đưa em vào mẹ bảo anh vào nói chuyện cơ mà.
Thu bối rối:
- Tại sao
anh ngốc thế? Từ lâu mẹ em bảo em không được quan hệ với anh, bảo anh lừa dối
con gái. Bây giờ mẹ em bắt được, chắc chắn sẽ giao anh cho đội dân phòng. Anh
cứ để em xuống, anh chạy đi.
Anh đẩy Thu vào trong trường học:
- Em bảo
anh bỏ chạy, mẹ lại không mắng em à? Cứ để anh vào nhà, giống như Á Dân nói,
chúng ta không làm gì, liệu ai làm gì được chúng ta?
Thu đành để Ba đưa mình vào tận cửa, anh dựng chân
chống xe, dìu Thu xuống, Thu vào trước, anh khóa xe rồi theo vào.
Mẹ bảo Thu đóng cửa, mời Ba vào nhà, để anh ngồi ở
ghế. Trong nhà vừa nóng vừa ngột ngạt, anh mặc áo vào từ lúc nào không hay, lại
cài kín cúc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Mẹ đưa cho anh cái quạt anh không dám
dùng, chỉ phe phấy nhè nhẹ trước ngực nên không khô được mồ hôi.
Em gái biết ý bỏ ra ngoài, bưng vào một chậu nước
lạnh, thấy tay trái của Ba bị băng, liền đưa cho anh cái khăn rửa mặt. Ba không
nhận. Chỉ nhìn mẹ Thu, chờ thánh chỉ.
Mẹ nói:
- Nóng
quá, anh rửa mặt đi, rửa cho mát.
Ba rất cảm kích, vâng mệnh thánh chỉ, đưa một bên tay
còn lại nhận cái khăn của em gái Thu đưa để lau mặt, cảm thấy đỡ hơn. Anh ngồi
vào cái ghế đã được chỉ định, rất cung kính nhìn mẹ Thu, chờ được phỏng vấn.
Thu hồi hộp đứng kia, nhìn ba người còn lại biểu diễn.
Thu chỉ có một ý nghĩ, mình chưa bao giờ ở cùng Ba trên giường, chưa bao giờ ở
cùng phòng với Ba. Thu chuẩn bị như Á Dân, xem tình hình diễn biến thế nào sẽ
mời mẹ đưa mình đến bệnh viện kiểm tra, để thanh minh cho Ba, cứu anh ấy thoát
khỏi nỗi oan.
Thu không biết vừa rồi ở phòng thường trực mẹ có gọi
điện cho đội dân phòng hay không, có thể là không, vì cả hai người theo sát mẹ
vào trường, không thấy mẹ gọi điện. Nhưng Thu vẫn căng tai nghe ngóng ngoài
kia, nếu có tiếng động sẽ bảo Ba cưỡi xe bỏ chạy.
Thấy Thu đứng kia, Ba vội nhường ghế:
- Thu
ngồi đi, chân đau, đứng không tốt. Anh đứng không sao.
Mẹ nói:
- Thu,
con vào phòng trong, để mẹ nói chuyện.
Thu về nửa gian phòng của mình, không biết mẹ đuổi vì
lý do gì. Hai phòng thất ra cũng là một, tổng cộng mười bốn mét vuông, ở giữa
có một bức tường ngăn chỉ cao bằng đầu, không cách âm, nếu không cho Thu nghe
mẹ sẽ đuổi Thu ra ngoài. Thu ngồi ở góc giường sát cửa có thể trông thấy Ba
nhưng không trông thấy mẹ ngồi đối diện với Ba.
Em gái bị đuổi ra ngoài, nó làm mặt xấu với chị, Thu
mặc kệ nó, chỉ vểnh tai nghe ngóng những lời “thẩm vấn” bên cạnh. Em gái đứng
ngoài của nhìn vào như xem kịch.
Thu nghe mẹ nói:
- Anh
Tân, tôi thấy anh là con người hiểu biết, rất kiên nhẫn với em Thu. Hôm nay anh
đưa em đi bệnh viện, tôi rất cảm kích, nghe nói anh còn giúp đỡ em rất nhiều,
cảm ơn anh.
Thu nghe Ba nói khẽ:
- Thưa
mẹ, cũng là chuyện nên làm thôi ạ.
Thu cảm thấy anh như đang khom lưng quỳ gối, bợ đỡ
nịnh hót.
Mẹ lại nói:
- Cũng có
thể như thế, trong chuyện em Thu, anh và tôi cùng chung một tiêu chí, tâm trạng
giống nhau, ít nhất tôi cho là thế, vì cái chuyện hôm nay anh đối với em Thu
tôi thấy anh …rất chân thành.
Thu thấy Ba liếc nhìn về phái này, tưởng chừng thấy
Thu đã nghe rõ câu nói của mẹ, Thu cười với anh. Câu c