
huyện mở đầu của mẹ không
phát triển theo hướng trình báo đội dân phòng, chỉ sợ mẹ làm động tác giả, sau
câu chuyện mở đầu mẹ sẽ “nhưng mà”…
Thu nghe Ba bộc bạch:
- Con với
Thu rất chân thành, việc này xin mẹ tin ở con…
Mẹ nói:
- Mọi
người gọi tôi là cô giáo Trương, anh cũng nên gọi như thế.
Ba vội cải chính:
- Điều
này xin cô hãy tin ở cháu.
Em gái Thu thấy Ba tỏ ra rụt rè sợ hãi, nói muốn cười
nhưng không dám, mặt nó đỏ lên, cuối cùng phải bỏ ra ngoài, không biết chạy đi
đâu để cười.
Thu không dám cười, chỉ hồi hộp nghe xem mẹ nói gì
tiếp theo:
- Tôi tin
anh, cho nên mới cảm thấy cần nói chuyện với anh, nếu không, tôi với anh chẳng
có chuyện gì để nói.
Ba vội gật đầu:
- Đúng
vậy, đúng vậy đấy ạ. – Hình như anh rất cảm kích vì được mẹ Thu coi anh như
chiến hữu cùng chiến hào.
Mẹ nói:
- Chúng
tôi quan tâm đến em Thu, yêu quý nó, suy nghĩ về lâu về dài cho em, không thể
chỉ trước mắt. Con người không lo về lâu dài sẽ có ngày phải buồn phiền. Em Thu
được thế chỗ của tôi, có nhiều người đỏ con mắt, nói xấu sau lưng nó. Việc thế
chỗ đến giờ vẫn chưa thành, nếu những người kia thấy anh với em nó đi cùng nhau
sẽ bất lợi cho công việc của em nó.
Ba gật đầu lia lịa:
- Đúng
vậy, đúng vậy đấy ạ.
Im lặng một lúc, hình như Ba cảm thấy mẹ đang đợi anh
chủ động bày tỏ thái độ, vậy là anh hắng giọng, nói:
- Thưa
cô, xin cô yên tâm, cháu sẽ không tìm đến Thu nữa, chờ Thu xong việc thế chỗ
của cô cháu sẽ đến.
Thấy Ba tỏ vẻ chần chừ nhìn mẹ, hình như đang chờ mẹ
khen. Nhưng Thu lại nghe mẹ nói:
- Việc
thế chỗ xong cũng còn nhiều việc khác, trước khi chuyển chính thức, nhà trường
bất cứ lúc nào cũng không cần em Thu.
Ba im lặng hồi lâu, rồi rất thoải mái, thẳng thắn:
Vậy
cháu sẽ chờ cho Thu được chuyển chính thức rồi mới đến. Thời gian thử thách là
một năm phải không ạ? Vậy một năm sau cháu sẽ đến tìm Thu. – Anh nhẩm tính rồi
khẳng định: - Khoảng một năm một tháng, vì hiện tại Thu vẫn chưa được vào làm
việc.
Không biết mẹ cảm động vì anh chủ động phối hợp hay vì
sự tính toán chính xác, mẹ rất dịu dàng:
- Anh có
biết câu nói này không: “Tình cảm hai người đâu cần phải tính ngày tính tháng”,
nếu anh có tình cảm với em nó, cũng không cần phải một năm không gặp nhau, đúng
không?
Vẻ mặt Ba vừa buồn vừa vui, vội nói:
- Vâng,
vâng, cô nói đúng lắm. – Anh nói thêm, không biết để thuyết phục ai: - Cũng
phải hơn một năm, cháu vẫn còn trẻ, còn nhiều…một năm…hơn…
Mẹ khen:
- Tôi
thấy anh là con người hiểu lẽ phải, trống kêu không cần đánh mạnh, chuyện khác
tôi không phải nói nhiều. Tôi không phải người mẹ phong kiến nặng nề, rất hiểu
tình cảm thanh niên, nhưng hiện thực không như vậy, miệng lưỡi thế gian thật
đáng sợ, chúng ta không thể không thận trọng.
- Cháu
hiểu, cô cũng vì tụi cháu. – Ba nói.
Hình như mẹ đã đứng dậy, lặng lẽ ra lệnh đuổi khách,
Thu thấy Ba cũng đứng dậy, nói như cầu xin:
- Cháu đi
lấy nước giúp Thu rửa chân, dưới chân Thu bị nhiều tổn, trong vết thương đầy xỉ
than. Thu không trông thấy dưới gan bàn chân, khó làm, cháu sẽ giúp Thu lấy hết
xỉ than ra, bôi thuốc rồi cháu về ngay, cháu nhờ cô trông coi Thu trong thời
gian một năm một tháng.
Anh
xuất hiện ở đây không tiện, để tôi đi lấy nước.
Em gái Thu về từ lúc nào không ai hay, nghe thấy vậy
nó liền nói:
- Để em,
để em đi lấy.
Một lúc sau nó bưng chậu nước vào đặt gần giường chị.
Thu thấy mình như phụ sản đang được mọi người chăm sóc. Thu muốn xuống, nhưng
cả ba người đều ngăn lại.
Ba tháo băng ở chân Thu, mẹ ghé nhìn, tưởng như bà sắp
khóc, đứng sang một bên, nói với Ba:
- Phiền
anh, tôi với em Tư đi ra kia hóng mát.
Mẹ đưa em gái đi, trong nhà chỉ còn Thu với Ba. Thu
không để anh rửa chân cho mình, sợ làm ướt tay bên trái của anh. Thu tự rửa,
anh giúp Thu lau khô, kéo thấp đèn xuống, hỏi mượn Thu kim, dùng đuôi kim để
khều xỉ than trong vết thương. Anh hỏi:
- Có đau
không? Nếu anh cho kim vào sâu quá thì bảo anh nhé.
Thu nghĩ lại chuyện vừa rối, cười anh:
- Vừa rồi
tại sao anh giống tên phải bội Bồ Chí Cao như vậy? Khom lưng quỳ gối, gật đầu
lia lịa, miệng nói đúng vậy, đúng vậy.
Anh cũng cười với Thu:
- Sợ quá,
chỉ biết nói như thế.
- Anh có
sợ mẹ giao anh cho đội dân phòng không?
- Chuyện
ấy anh không sợ, chỉ sợ mẹ không cho anh đợi em, sợ mẹ mắng em. – Anh nói đùa.
– May mà không sinh cùng thời với Bồ Chí Cao, nếu khoomg anh cũng là một tên
phản bội. Nếu kẻ địch bắt em làm con tin để đe dọa, chắc chắn anh sẽ phản bội.
Hồi ấy Bồ Chí Cao cũng vì sợ phải xa vợ nên mới phản bội, thật đáng thương.
Thu hỏi:
- Anh…có
giận mẹ em không?
Anh ngạc nhiên:
- Giận gì
mẹ? – Rồi anh khen mẹ: - Mẹ nói, tiêu chí của anh giống tiêu chí của mẹ. Em có
cảm thấy thật ra là mẹ rất quý anh, đồng ý cho anh một năm một tháng lại đến
với em, còn nói em với anh tình cảm hai người dài lâu.
- Anh lạc
quan cách mạng lắm.
- Mao chủ
tịch nói: Đồng chí của chúng ta trong lúc khó khăn phải nhìn vào thành tích,
phải nhìn vào ánh mắt sáng, phải đề cao dũng khí.
Anh chăm sóc vết thươ