
ể dựa vào đôi
chân.
Nhà trường cử mấy giáo viên về nông trường, các cô
giáo phục trách việc ăn ở của học sinh, các thầy giáo hướng dẫn học sinh lao
động. Nhóm đầu tiên đến nông trường còn có nhiệm vụ tiền trạm, chuẩn bị đón học
sinh.
Thu ở trong nhóm đầu tiên về nông trường, nghe tin ấy
Thu phấn khởi vô cùng, vì điều ấy có nghĩa là Thu thoát khỏi sự giám sát, khống
chế của mẹ. Hơn nữa, Tây Thôn Bình chỉ cách Nghiêm Gia Hà mấy dặm đường, như
vậy sẹ được gần Ba hơn.
Mẹ tuy lo lắng, nhưng không lo bằng việc Thu về nông
thôn, bây giờ Thu đã đi làm, về nông thôn nửa năm sẽ được về dạy học, đi cùng
là các thầy các cô của trường, mẹ có thể tin được. Quan trọng nhất là, mẹ không
biết vị trí địa lí giữa Tây Thôn Bình và Nghiêm Gia Hà thế nào, nếu mẹ biết, sợ
rằng mẹ càng lo hơn.
Những người đi nông trường lần này do thầy Trịnh phụ
trách, đi cùng còn có một cô giáo hơn hai mươi tuổi, chính là cô Triệu lấy
chồng mới bảy tháng đã sinh con. Một thầy giáo khác chừng bốn mươi tuổi, gọi là
Giản, đã từng dạy vật lí lớp Thu, trước
đây vẫn thường tập bóng với đội của Thu. Thầy Giản người không cao, nhưng tập
thể dục thể thao nên cánh tay khỏe mạnh, chơi bóng rất giỏi, rất được khen
ngợi.
Nhà trường đặt địa điểm nông trường ở một ngọn đồi,
cách ngọn đồi không xa là một con đường, máy kéo nhỏ có thể đi được, con đường
thông đến một thị trấn nhỏ gọi là Hoàng Hoa Trường, từ đấy có ô tô đến Nghiêm
Gia Hà. Nhà trường có một cái máy kéo nhỏ, có thể dùng nó làm xe chở hàng cho
nông trường.
Lái máy kéo nhỏ là một thanh niên mới hơn hai mươi
tuổi, tên là Chu Kiến Tân, bố cậu ta là hiệu trưởng trường trung học số Mười
Hai của thành phố K. Kiến Tân sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông, vì bị
bệnh tim nên không phải về nông thôn, không biết ai dạy cậu ta lái máy kéo nhỏ,
có thể dựa vào uy tín của bố, làm lao động tạm tuyển ở trường số Tám, chưa được
tuyển chính thức.
Trước kia Thu đã biết Kiến Tân,vì thời còn đi học. Thu
vẫn phải đến lao động ở xưởng trường, gặp cậu ta kéo xe hàng ở đấy. Vế sau, khi
Thu làm cấp dưỡng, vẫn thường thấy cậu ta mặt nhem nhuốc dầu mỡ, điều khiển cái
máy kéo nhỏ chạy trước nhà ăn tập thể, một lũ trẻ con chạy ra xem cậu ta quay
maniven khởi động máy kéo. Không khởi động được máy, cậu ta kêu trời kêu đất;
khởi động được máy lũ trẻ hò reo ầm ĩ, chúng nhảy cả lên rơmoóc, theo cậu ta
sao sân vận động của trường thử máy.
Cậu ta không những có cái tên Kiến Tân, mà người cũng
giống Ba, cao gần bằng Ba, nhưng gầy hơn, đen hơn, lưng không thẳng như lưng
Ba. Nhưng cả hai có chung đặc điểm là lúc cười cả khuôn mặt cùng tươi cười; lúc
nheo mắt, cặp long mày đậm đen; hai nếp cười bên cánh mũi khi cười rất có sức
hấp dẫn.
Thu và bốn thầy cô ngồi ô tô đi qua phố huyện K đến
Nghiêm Gia Hà thì xuống xe, sau đấy đi bộ về Phó Gia Xung. Kiến Tân lái máy kéo
từ trường trung học số Támthành phố K đến phố huyện K, lại đi tiếp đến Nghiêm
Gia Hà, sau đấy đến Hoàng Hoa Trường, cuối cùng đến nông trường, chừng bảy, tám
chục dặm. Khi hai nhóm gặp nhau ở sau ngọn đồi, mọi người còn hát bài Trường
chinh ca, đường núi vắng người, bình thường người dám hát hay
không dám hát lúc này đều cất cao giọng.
Vì còn một sô đoạn đường nữa chưa sửa xong, Kiến Tân
đành dừng lại ở lờ gạch, mấy người phải đi lại mấy chuyến mới chuyển hết đồ về
nông trường.
Mấy gian nhà của nông trường khá quy mô, nền nhà chưa
san, vẫn còn lởm chởm, cửa sổ không có kính, cũng chẳng có gì che chắn, đành
dùng liếp che tạm. Giường đắp bằng đất, trên để mấy tấm ván. Then cài cửa không
có, Thu và cô giáo Triệu ở với nhau, về đêm hai người dùng một cây gỗ chèn cửa.
Việc đầu tiên của họ là làm nhà vệ sinh, cũng chính là
đào hố, để trên hai mảnh vasb, sau đấy dùng cây cao lương che chắn bốn phía.
Nghe nói vùng này có một loài động vật, người địa phương gọi là “bọ hung chúa”,
về đêm thích ra tấn công người, nó dùng cái lưỡi đầy gai liếm đít người rồi lôi
ruột ra ăn. Vì sợ “bọ hung chúa” khi đi nhà vệ sinh ai cũng đem theo một cây
búa, cố gắng không đi nhà vệ sinh buổi tối, chỉ khi thật cần thiết, nam giới ra
sau nhà giải quyết tạm. Thu mỗi đêm phải đi nhà vệ sinh một vài lần, lại ngượng
không dám ra sau nhà, đành cầm theo cây búa ra nhà vệ sinh cách nhà chừng vài
trăm mét.
Kiến Tân ở gian nhà sát cổng trước, nếu không đóng
cửa, hễ Thu ra ngoài là cậu ta trông thấy. Thu phát hiện mỗi lần từ nhà vệ sinh
ra, đều thấy Tân đứng bên đường hút thuốc, đứng ở chỗ không làm Thu phải lúng túng,
gặp tình huống là có thể chạy đến cứu. Thu đi qua, hai người chào hỏi, một
trước một sau về phòng mình.
Hôm mới đến, ở vùng đồi núi này không có thức ăn gì,
mọi người đều lấy thức ăn riêng đem theo ra ăn. Những ngày nắng ráo mọi người
đi đào hành dại, tỏi dại về ăn. Ngày mưa đi nhặt nấm đất về rửa sạch, xào lên,
ăn giống như mộc nhĩ đen. Mỗi lần đi
nhặt nấm đất cô giáo Triệu thường đi với thầy Giản, Thụ bị bở rơi, nhưng một
lúc sau Tân đi tìm, cùng Thu nhặt nấm đất.
Gia đình thầy Thịnh tuy ở ngay dưới chân đồi, nhưng