XtGem Forum catalog
Cũng Chỉ Là Hạt Bụi

Cũng Chỉ Là Hạt Bụi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322680

Bình chọn: 8.5.00/10/268 lượt.

tiếng.

“Hử?” Anh ủ rũ đáp lại.

“Anh có sao không? Đèn ở đâu để em bật?”

“Để anh!” Nói xong, anh đứng dậy đi bật đèn. Căn phòng thoáng chốc sáng trưng.

Ngải Cảnh Sơ đứng dưới ánh đèn, vẻ mặt ung dung, chẳng có điểm gì giống người vừa bị ngã từ trên giường xuống cả. Tăng Lý không nhịn được mà bật cười ra tiếng.

Lúc này, dì Lý đã đưa ông nội về.

Thấy xe ngoài cửa, tầng dưới và tầng trên đều sáng đèn, dì Lý đoán được Ngải Cảnh Sơ đã về, quay sang nói với ông Ngải: “Cảnh Sơ nó về rồi, không biết ăn gì chưa.”

Đang định lên gác hỏi thì trông thấy trên bàn ăn có nồi mì, liếc qua dì Lý cũng biết là Ngải Cảnh Sơ làm.

Nhưng kì lạ là, có hai cái bát.

Trên đời này, ai có thể phiền Ngải thiếu gia phải đích thân xuống bếp?

Vợ chồng dì Lý đưa mắt nhìn nhau, bỗng có một dự cảm tốt đẹp.

Quả nhiên, trông thấy Ngải Cảnh Sơ dẫn theo một cô gái từ trên gác đi xuống.

Anh nói: “Ông nội, chú, dì, đây là Tăng Lý!”

Dì Lý có nghe Ngải Cảnh Sơ nhắc tới cô gái này một lần, lúc đó bà đã hứng chí cả một ngày một đêm, còn cho rằng đều nhờ vào cặp vé xem phim của mình, kích động đến nỗi trách bản thân không nghĩ ra kế này sớm. Tuy nhiên, về phần Tăng Lý trông như thế nào, tính tình ra sao, bao giờ đưa về nhà ra mắt thì bà không biết. Hôm nay được gặp người thật, bà cười đến nở hoa trên mặt.

Tăng Lý mất tự nhiên vì bị nhìn chằm chằm, gượng gạo chào từng người một.

Vừa trông thấy ông Ngải, cô liền hiểu ra phong thái của Ngải Cảnh Sơ là do di truyền, đó là khí chất quân nhân. Một ông lão hơn tám mươi tuổi, mái đầu hoa râm, nhưng tinh thần chẳng thua kém gì thanh niên, sống lưng ông thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm nghị và ít nói.

Nếu không có người sôi nổi như dì Lý, để hai ông cháu họ ở với nhau thì sớm muộn gì ngôn ngữ cũng bị lãng quên mất thôi.

Dì Lý háo hức muốn hỏi chuyện nhưng lại sợ quá đường đột khiến Tăng Lý sợ.

Tăng Lý ngồi xuống bàn ăn theo theo Ngải Cảnh Sơ, cầm đôi đũa lên, bắt đầu ăn mì.

Nhưng hai người họ vừa động đũa thì ông nội vốn đang cầm kính viễn thị đọc báo ngẩng đầu lên nói: “Cảnh Sơ, bạn đến nhà chơi lần đầu sao lại để bạn ăn mì?”

Bấy giờ dì Lý mới nhớ ra, chạy vào ngăn hai người lại và vội vàng nhận sơ suất về mình. Chẳng mấy chốc, hai vợ chồng dì Lý và chú Lưu đã chuẩn bị xong một bàn thức ăn.

Ăn cơm xong, Ngải Cảnh Sơ đưa Tăng Lý về nhà. Chú Lưu theo thói quen nhắc anh một câu: “Đi nhanh về nhanh nhé”, thế là ngay lập tức đã bị dì Lý trách móc. “Giục cái gì mà giục!”, sau đó dì còn tươi cười nhìn Ngải Cảnh Sơ và Tăng Lý, sửa lại lời nhắc: “Thanh niên mà, cứ chơi thoải mái đi nhé, không cần về sớm. Muốn chơi đến lúc nào thì chơi!”

Thứ Tư, Tăng Lý lại đến bệnh viện. Mùa hè năm sau, vì mẹ qua đời nên Vu Dịch vội vàng từ nửa địa cầu bên kia quay về quê hương. Ngồi trên máy bay, lòng anh nóng như lửa đốt, cả một đêm không chợp mắt, nhìn chằm chằm và chiếc bàn nhựa nhỏ trước mặt.

Mấy năm trước, mẹ đi khám bệnh phát hiện bị ung thư nhưng không chuyện anh biết, chỉ nói phải làm một tiểu phẫu nhỏ ở tử cung. Anh vội vàng từ Mỹ trở về chăm sóc mẹ hơn nửa tháng, chính trong thời gian đó, anh nhận được điện thoại thổ lộ tình cảm của Tăng Lý.

Lúc ấy, Vu Dịch không khỏi sững sờ. Đã rất lâu anh không gặp cô, trong ấn tượng của anh, Tăng Lý là một cô gái có dáng người mảnh khảnh, ngan ngoãn nhất trong số đám trẻ con trong nhà.

Về sau, anh tới thành phố A, Tăng Lý ra trạm xe đón anh.

Nhìn thấy cô, Vu Dịch gần như không nhận ra. Tóc cô giống hệt những người khác trong nhà họ Tăng, đen nhánh và hơi xoăn, buông xõa sau lưng, cô mặc chiếc áo T-shirt đơn giản và quần soóc jean, đứng dưới ánh mặt trời, đôi chân dài và thẳng khiến cả người cô trông như một đóa bách hợp trắng yêu kiều.

Nhất định cô không biết mình đứng giữa đám đông lại nổi bật đến vậy, ngay cả Vu Dịch cũng lấy làm kinh ngạc.

Anh không phải một kẻ trăng hoa, mặc dù đã yêu đương không ít lần, nhưng chưa từng đùa giỡn với ai. Vì thế, sau khi biết tình cảm của Tăng Lý, anh dự định tới gặp cô để gạt bỏ cái ý nghĩ trong đầu cô đi. Không ngờ khi gặp cô rồi, ánh mắt anh lại không thể rời khỏi cô được nữa.

Tăng Lý rõ ràng trông thấy Vu Dịch. Cô cầm tờ rơi mà người ta dúi vào tay, phe phẩy quạt, mắt nhìn ngó xung quanh, mãi đến khi Vu Dịch đi tới gần, cô mới phát hiện ra anh. Cô hoảng hốt bật ra một câu: “Chú…”, nói được một nửa, cô lập tức sửa dừng lại, sửa thành: “Vu Dịch!”. Sau đó, cô gượng gạo cười, cúi đầu cắn môi, hai chiếc răng thỏ lộ ra.

Những cô bạn gái của Vu Dịch trước kia ai nấy đều xinh đẹp, nhưng không người nào nhu mì như Tăng Lý.

Vì thế, anh thay đổi chủ ý, quyết định hẹn hò với cô, không ai có thể ngăn cản được.

Về sau, mẹ Vu biết chuyện, tức giận đến nỗi suýt nữa nghẹn thở, hai người vì vậy mà cãi nhau một trận. Vu Dịch tưởng rằng mâu thuẫn này còn kéo dài, nhưng không biết vì sao mẹ lại thay đổi suy nghĩ, để mặc mọi thứ tự anh quyết định.

Quãng thời gian còn ở trong nước, anh đưa Tăng Lý đi du lịch khắp nơi, trong lòng luôn ngập tràn vui vẻ.

Lúc ở trên núi Đông Sơn, anh thật sự đã nghĩ tới chuyện tương lai, bởi vì Tăng Lý rất tốt, khiến