
ằng đầu để gặp. Trên trán Mạnh Ảnh trên trán
quấn một lớp băng gạc thật dày, nhìn qua cũng thấy phát hoảng. Người nào đó nếu thấy hình ảnh vợ yêu “Ảnh nhi” coi trời bằng vung của mình với
bộ dáng đáng thương như vầy, nói không chừng còn đau lòng gấp bội.
Buổi trưa, Hà Nhu Quân nhận được điện thoại từ người mà anh phái đi
theo Mạnh Ảnh, nói Mạnh Ảnh té xỉu được đưa vào bệnh viện, trái tim nhỏ
của anh rõ ràng là đập nhanh hết mức. Cho nên, khi anh hỏi rõ tình hình
cụ thể, biết Mạnh Ảnh chỉ là do thiếu máu mà ngất, mẹ nó, tâm liền thoải mái như hút ma túy vậy. Gọi một cú điện thoại cho người nào đó, nói sơ
qua giải thích rõ tình hình, tên kia cuống quít như gì vậy, cho đến khi
anh cam đoan chỉ là thiếu máu mà thôi, người nào đó mới tỉnh táo lại một chút, nhưng lập tức ra lệnh cho anh đến bệnh viện trông chừng, với khẩu khí kia nếu như anh dám nói nửa chữ “không,” chắc chắn sẽ giết anh. Hay thật, anh đang có một cuộc họp quan trọng đó có biết không? Tên kia lại có thể bắt anh đem cuộc họp để qua một bên, lập tức đi! Mẹ nó, tên
chồng ngốc! Sao anh không tự mình đi đi! Tất nhiên, anh chỉ dám rủa
thầm, Trình đại BOSS phát cái uy ra, trên dưới Trình thị cũng phải run
lẩy bẩy! Vì vậy anh hết sức buồn bực nhưng lại vô cùng nhanh chóng chạy
tới bệnh viện.
Thấy dáng vẻ hay đùa giỡn của Hà Nhu Quân nay lại đang khẩn trương, Mạnh Ảnh khẽ nhếch khóe môi, “Ừ, tốt hơn nhiều.”
Hà Nhu Quân như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm.
Người đưa cơm đem tới rất nhanh, Hà Nhu Quân mở cửa trả tiền rồi cầm hộp cơm đi vào.
Mạnh Ảnh không có chút hứng thú, chiếc đũa đâm chọc vào trong hộp
cơm, miễn cưỡng ăn vài miếng liền để đũa xuống. Hà Nhu Quân thấy cô như
vậy, thở dài, giả vờ đi toilet, chạy tới toilet gọi cho Trình Diệc
Nhiên.
“Cô ấy làm sao vậy?”
Điện thoại vừa thông thì biết ngay là tình hình “Ảnh nhi” của mình, lão đại thật hiểu rõ chị dâu đó.
Mình nên tha thứ cho Trình Diệc Nhiên đã rất cáu kỉnh, nhưng giận mà
không dám nói gì bạn học, không dám trực tiếp oán giận, đành phải khinh
bỉ Trình đại BOSS trong lòng để trút ra tâm tình buồn bực, nếu như liên
tục nhịn chắc anh sẽ phát điên.
“Không chịu ăn cơm.” Cho nên, ngài mau mau đến đây đi, tên nhỏ bé như ta còn muốn về ngủ nha.
Chỉ nghe thấy “bang” một tiếng, đầu dây bên kia xuất hiện âm thanh
bận máy, nhất định là bị người nào đó đập. Điện thoại di động đáng
thương, tháng này mày là nạn nhân thứ mấy rồi? Gần đây, Hà Nhu Quân đã
hóa thân thành đại sứ thiện chí, tràn đầy cảm thông với tất cả mọi thứ
bên cạnh Trình đại BOSS Hà Nhu Quân vén một góc rèm cửa sổ lên, nhìn xuống dưới lầu thấy một
chiếc xe Bentley xa hoa màu đen dừng lại, hạ rèm cửa sổ, trong lòng bắt
đầu đếm thầm.
Mới đếm tới 29, cửa phòng bệnh có động tĩnh.
Lão đại, tốc độ lão luyện của anh thực không ổn nha, nhưng nơi này là lầu năm a.
Nhìn thoáng qua cô gái đang nhắm mắt nằm nghỉ ngơi trên giường, Hà Nhu Quân cười nhẹ, nhanh chóng mở cửa.
“Lão đại.”
“Ừ.” Trình Diệc Nhiên qua loa đáp một tiếng, bước vài bước đi đến bên giường.
Hà Nhu Quân thấy thế lập tức chuồn mất, lúc này không lượn đi thì đợi tới khi nào?
Tự nhiên người nào đó rơi vào đau lòng không có tâm tư để ý chuyện
khác, lúc anh chợt nhớ ra mới phát hiện Hà Quân Nhu đã biến mất rồi.
Mạnh Ảnh ngủ thật say, hô hấp đều đặn, chẳng hay biết người nào đó
thấy trên trán cô thật ra chỉ là vết xước nhỏ, lại được băng bó kĩ quá,
gần như không thể thở.
Trình Diệc Nhiên để áo khoác xuống, kéo ghế lại ngồi, chỉ nhìn cô,
không làm gì cả. Một hồi lâu tinh thần mới tỉnh táo lại, nghĩ tới cô
không có ăn gì, bảo đầu bếp ở nhà làm cho cô mấy món bình thường cô
thích ăn để đem tới, đặt trong hộp giữ nhiệt.
Mạnh Ảnh ngủ khá bình yên, một giấc tỉnh lại đã là sáng sớm, vừa mới
nghiên đầu liền thấy Trình Diệc Nhiên nằm sấp bên mép giường. Mái tóc
đen dày sáng lên dưới ánh nắng mặt trời, lông mi dày dài tạo nên vệt
bóng mờ trên mặt, đôi môi đẹp áp trên chiếc chăn trở nên trắng bệch,
ngón tay thon dài tay nắm lấy bàn ở trong chăn của cô.
Mạnh Ảnh không cử động, cô chợt nhận ra mình lại thấy cảm động còn
có… vui vẻ nữa. Thật ra rời đi anh cũng chưa tới một tháng, nhưng mà, cô cảm thấy đã lâu thật lâu. Không có anh che chở, cô cảm thấy cảm giác
bất lực đã lâu chưa từng có lại trở về. Thế nhưng, cô biết mình không
thể tại tiếp tục như vậy, bọn họ đã ly hôn rồi.
Tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy, Trình Diệc Nhiên lại bị đánh thức, đủ thấy được anh ngủ cũng không yên.
“Em đã tỉnh rồi à?”
Mới tỉnh ngủ, thanh âm của anh trầm thấp, dễ nghe nhưng có chút lơ
mơ. Mạnh Ảnh bắt đầu nhớ lại mỗi buổi sáng tỉnh dậy trong ngực anh.
“Ừm.” Rút tay bị anh nắm, Mạnh Ảnh có chút không được tự nhiên quay đầu đi.
“Có đói bụng không? Muốn ăn cái gì sao?” Trình Diệc Nhiên không để ý tới lạnh nhạt của cô, dịu dàng hỏi.
“Ừm.” Mạnh Ảnh đáp một tiếng, kéo chăn ra chuẩn bị
xuống giường đi rửa mặt, vì phải nằm quá lâu, chân mới đặt xuống đất cứ
như giẫm lên bông, liền yếu ớt ngã xuống, cũng may Trình Diệc Nhiên lao
tới ôm lấy cô.
“Đi toil