
(Ten: gặp em là em cho một cước giẫm lên chân hahaha; Nhiên: cô đi mà giẫm
lên chân thằng nào đó!; Ảnh: *khẽ vỗ mặt ai đó* hư!; Ten: *đắc ý cười
haha*)
Mạnh Ảnh buồn cười trừng mắt nhìn người nào đó như con nít, nhón chân lên trao cho anh một nụ hôn Pháp nóng bỏng.
Nụ hôn vừa hôn dứt, Mạnh Ảnh cười cười vỗ vỗ vào mặt anh, “Được rồi, ngoan ngoãn đi rửa tay đi.”
Người nào đó còn muốn tiếp tục ăn vạ, nhưng nhìn đến sắc mặt dần thay đổi của Mạnh Ảnh, trong lòng hiểu rõ ngụ ý của cô, tính khí dịu dàng
của cô thường không duy trì được lâu, nịnh nọt cười một tiếng, trong
lòng vẫn còn sợ hãi liền đi ra ngoài rửa tay chờ ăn cơm.
Uống một chén soup, Trình Diệc Nhiên lộ ra nụ cười thứ 11 vào đêm nay.
Tâm tình của Mạnh Ảnh cũng không tệ lắm, gắp miếng thịt cho anh. Chợt nhìn thoáng qua điện thoại đang nhấp nháy trên bàn, “Điện thoại của anh kìa.”
Trình Diệc Nhiên đã sớm biết có điện thoại đến, nhưng vừa thấy là Lưu Tử Ngạo thì không muốn để ý nữa, đã trễ thế này còn gọi điện thoại đến
nhất định là có việc, không khí bây giờ rất tốt, dùng để giải quyết vấn
đề thì quá lãng phí.
“Mau nghe đi, lỡ có chuyện gì gấp thì sao?” Mạnh Ảnh thuận tay cầm điện thoại lên đưa cho anh.
Trình Diệc Nhiên miễn cưỡng để đôi đũa trong tay xuống, cầm lấy điện thoại, “Chuyện gì?”Khẩu khí không tốt lắm.
Đầu dây bên kia là Lưu Tử Ngạo, khẽ ngừng lại, không phải là tiểu Mạnh Ảnh đã về nhà sao? Sao giọng điệu lại như vậy nha…
“Chuyện gì?” Cả buổi không nghe trả lời, giọng của Trình Diệc Nhiên lộ vẻ bực bội hỏi lại lần nữa.
“A, là thế này, Dương thị đã giành được mảnh đất ở thành Đông kia. Chúng ta có nên ra tay hay chưa?”
Trình Diệc Nhiên mặt không thay đổi nhìn thoáng qua cô gái ngồi đối diện yên lặng ăn cơm,“Ừ.”
Mạnh Ảnh nhận ra ánh mắt của anh, ngẩng mặt lên nhìn anh khẽ mỉm cười.
Trình Diệc Nhiên nhìn thẳng vào cô, nhấn mạnh từng chữ: “Cho ngân hàng tạo áp lực, kéo bọn họ vay.” Nói dứt lời, đem điện thoại để lên bàn, thu hồi ánh mắt, làm như không có chuyện gì cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm.
Không khí trên bàn không ngừng lạnh đi 10 độ, nhưng có vẻ như anh không nhận ra, còn ung dung uống một hớp nước.
“Anh không thể làm như vậy!” Mạnh Ảnh nắm chặt đôi
đũa trong tay, bất ngờ đứng lên, trong bầu không khí yên tĩnh tiếng kéo
của chiếc ghế phát ra âm thanh chói tai. Trong phòng quá yên lặng, toàn
bộ lời nói trong điện thoại cô đều nghe được.
Đôi đũa của Trình Diệc Nhiên đang hướng tới dĩa thịt kho dừng lại một chút, lại lập tức gắp lên một miếng thịt kho bỏ vào trong miệng, thong
thả ung dung nhai, từ đầu đến cuối đầu anh không hề ngẩng lên.
“Trình Diệc Nhiên!” Mặt Mạnh Ảnh tái nhợt như tờ
giấy, phẫn nộ nhìn người đang ung dung ngồi ăn cơm trước mắt, trong mắt
ngọn lửa sáng quắc bốc lên.
Trình Diệc Nhiên lạnh lùng cười, kéo khăn ăn ưu nhã lau khóe miệng một chút, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, “Thế nào, em đau lòng sao?”
Giọng của anh rất thấp, thậm chí có thể nghe thấy một nụ cười, thế
nhưng, Mạnh Ảnh vẫn bị ý hận trong mắt anh làm hoảng sợ. Nhưng mà, có
một số điều Mạnh Ảnh không kịp suy nghĩ trước đã bật thốt ra.
“Đúng thế thì sao?”
Hối hận đã không kịp rồi, mắt của Trình Diệc Nhiên hằn lên tia máu
nhìn cô cười, tay nhanh chóng đem tất cả đồ ăn trên bàn đùa xuống đất,
trong một khắc cả gian đại sảnh chỉ nghe thấy tiếng chén dĩa vỡ vụn.
Người giúp việc đều trốn vào trong phòng của mình không dám ra, trong nhà chỉ có mình cô và anh đối đầu, Mạnh Ảnh không chút nghi ngờ dưới
một giây tiếp theo sẽ bị anh bóp chết.
Thế nhưng, từ trước đến nay cô không biết quanh co, tiểu vũ trụ bùng nổ vừa nhanh vừa mãnh liệt, không sợ chết nói: “Có bản lĩnh thì anh hướng vào em, trút giận sang người khác là có ý gì?!
Anh dám động Dương thị, em lập tức gả cho Dương Kỳ Ngôn!!”
Giọng Mạnh Ảnh rất lớn, cả ngôi biệt thự đều quanh quẩn thanh âm của cô.
Trái tim của Trình Diệc Nhiên co rút kịch liệt, đau đến mức anh thật sự cảm thấy rất tức ngực, anh chậm rãi ngồi xuống, “Tùy em, về phần Dương thị, anh nhất định phải đoạt được.”
Nói dứt lời, lại cúi đầu bật cười, “Lấy hắn ta? Chuyện này còn phụ thuộc vào số mệnh của hắn có tốt hay không.”
Lời nói mang theo sát khí khiến Mạnh Ảnh đứng không vững, ngón tay bấu chặt vào mép bàn, “Anh ta nếu như là có mệnh hệ gì, cùng lắm là em một mạng đổi một mạng.”
Trình Diệc Nhiên nheo mắt lại nhìn cô, “Chỉ cần em dám, anh liền đem tất cả mọi người trong Mạnh thị đi xuống cùng em.”
Nói dứt lời, Trình Diệc Nhiên đột nhiên đứng dậy, vội vã lên lầu. Nếu ở bên cô ngây ngốc thêm một giây nữa, chỉ sợ rằng anh sẽ bóp chết cô.
Mắt thấy anh sắp đi đến cửa thư phòng, Mạnh Ảnh nhanh chóng chạy lên lầu giữ chặt anh.
“Diệc Nhiên…”
“Còn muốn dùng chiêu này sao?” Trình Diệc Nhiên không quay đầu lại, “Đáng tiếc đã không dùng được nữa, em tốt nhất là dưỡng sức đi mật báo cho Dương Kỳ Ngôn đi.”
Giọng điệu trào phúng không biết từ đâu làm Mạnh Ảnh cảm thấy chua xót, anh chưa từng đối xử với cô như vậy? Thì ra, chỉ cần tình cảm tách ra, ân sủng trước đây cũng chỉ là mây trôi.
Cả khuôn mặt và môi của Mạnh Ản