The Soda Pop
Cưng Chiều Em Cả Đời

Cưng Chiều Em Cả Đời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322970

Bình chọn: 9.00/10/297 lượt.

ng tâm tình hiện nay của cô có tốt không?

Mạnh Ảnh đang cắt miếng beefsteak liền dừng tay, cả buổi mới cuối đầu đem một nửa miếng beefsteak cắt ra hoàn toàn.

Mới tan tầm liền nhận được điện thoại của anh, lại nói như vẻ đã lâu

rồi bọn họ không liên lạc với nhau, từ ngày cô và Trình Diệc Nhiên ở

chung một chỗ là bọn họ tự động cắt đứt liên lạc. Trước ngày hôm nay cô

đều cho là anh thật sự suốt đời sẽ không lại để ý đến cô, mà có lẽ bọn

họ cả đời cũng không có duyên ngồi cùng một bàn nữa.

Một người như anh lại có thể cúi đầu sao, cô không ngạc nhiên lắm,

anh đã nói rằng cả đời sẽ không tha thứ cho cô, cô thật sự tin như vậy.

Thế nhưng, sau ngạc nhiên lại càng cảm thấy mất mát nhiều hơn.

Nếu như mày rất yêu rất yêu một người, thì mày có thể sẽ cảm nhận

được loại cay đắng mà Mạnh Ảnh phải đối mặt với anh, loại cay đắng mà

mày không biết phải làm sao để đối mặt. Đã hứa sẽ dành phần đời còn lại

của cả hai bên nhau nhưng bây giờ lại mặt lạnh với nhau, cho nên người

ta thường nói sự đời dễ đổi thay. Rất nhiều lần, Mạnh Ảnh đều tự hỏi

mình, nếu như tất cả mọi người đều là nạn nhân, vậy thì rốt cuộc ai mới

là người chiến thắng thật sự?

Mạnh Ảnh là một người bướng bỉnh, nhưng vào lúc đối mặt với anh, cô

bất giác trở nên yên lặng, trở nên hiểu chuyện. Bởi vì, anh là Dương Kỳ

Ngôn, là lý tưởng duy nhất vào thời thiếu nữ của cô.

Rất nhiều chuyện Mạnh Ảnh đều sợ hãi khi nghĩ lại, bởi vì cô biết rõ

mình sẽ hối hận, cho nên trước kia cô giả bộ gả cho Trình Diệc Nhiên mọi thứ cho tới bây giờ đều không tồn tại, cô đơn thuần chỉ là một cô gái

được gọi là Mạnh Ảnh, là vợ của Trình Diệc Nhiên.

“Vụ bãi biển Thành Tây ở thành phố S là do Trình Diệc Nhiên làm, đúng không?” Dương Kỳ Ngôn đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt bén nhọn khiến Mạnh Ảnh cảm thấy khổ sở.

Nắm chặt dao nĩa trong tay, Mạnh Ảnh ép mình ngẩng đầu.

“Đúng.”

Quả nhiên, Mạnh Ảnh vừa thừa nhận, Dương Kỳ Ngôn cũng thu lại ánh

mắt, nhìn đi nơi khác, tóm lại chính là không nhìn cô. Trong lòng quặn

đau từng đợt từng đợt đánh tới, Mạnh Ảnh lại nhẹ nhàng nở nụ cười, “Vì vậy, cái mà em nợ anh đã trả xong, về sau hai ta sòng phẳng.”

Dương Kỳ Ngôn cũng không biểu hiện ra vẻ mặt gì, nhàn nhạt nói, “Thì ra là vậy.”

Giọng điệu lạnh lùng khiến cô tưởng rằng mình đã quen với giọng điệu

của anh làm trong lòng Mạnh Ảnh càng trầm xuống, chỉ có điều, Mạnh Ảnh

lại không biểu hiện những gì trong lòng đang nghĩ tới lên trên mặt.

“Thật ra, tôi rất khôn ngoan đúng không, thừa dịp cô xuất

ngoại, đem văn kiện cơ mật trọng yếu như vậy đưa cho Lưu Hàn, hắn ghét

Trình thị như vậy, nhất định sẽ cho là kẻ ngang ngược như cô làm vụ

này.”

Nói dứt lời, Mạnh Ảnh bật cười, cười đếm mức lệ muốn tuôn ra khỏi hốc mắt, cô ngửa đầu đơn giản chỉ để cầm lại những giọt nước mắt, đồng thời cũng kiềm nén lại mềm yếu của mình.

“Tại sao anh phải làm vậy?”

Khẩu khí của Dương Kỳ Ngôn vẫn trầm ấm, ngã người tựa lưng vào ghế

ngồi, áo vest sọc tối màu tùy ý vắt lên lưng ghế dựa, trên người mặc áo

sơmi màu đen càng phát ra lạnh lùng bức người, ngón tay thon dài liên

tục xoay một điếu thuốc.

“Bởi vì tôi không muốn thấy một cuộc sống thanh thản như vậy, nổi thống khổ của cô tôi vẫn còn muốn trả.”

Mạnh Ảnh nuốt thức ăn trong miệng xuống, nói gằn từng chữ. Trong lòng cô không cần ngập chìm trong cảm giác tội lỗi nữa, cô không phải là

người không tim không phổi, cô không muốn thua thiệt bất cứ kẻ nào. Mỗi

ngày mỗi đêm chỉ cần ký ức bắt đầu hồi phục, tội lỗi trong lòng cô sẽ

tuần hoàn theo máu trong cơ thể của cô.

Dương Kỳ Ngôn đau lòng nhắm mắt lại, cuối cùng giọng nói lạnh lẽo từ đôi môi mỏng phun ra từng lời rõ rệt, “Cô nằm mơ đi! Cô cho rằng cô như vậy là xong sao, cô cho rằng cô cùng

Trình Diệc Nhiên ly hôn, cùng người trong nhà bất hòa, rời khỏi nhà ra

ngoài sống, cô liền trả sạch nợ của tôi sao?”

Dương Kỳ Ngôn nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, “Cái cô nợ tôi chính là đã đánh sụp toàn bộ thế giới, cô lấy cái gì tới trả?”

“Không, vẫn chưa xong sao, có phải chỉ cần em cả đời không hạnh phúc, như vậy nổi đau của anh có thể qua đi?”

Nghe vậy, vẻ bình tĩnh trên mặt Dương Kỳ Ngôn từng chút từng chút vỡ nát, “Không cần, tôi không cần cả đời dính tới một người dưng. Như cô mong muốn, hai ta chấm dứt.”

Người đi trà lạnh.

Dương Kỳ Ngôn đi thật lâu, Mạnh Ảnh nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi trống trơn trước mắt, không ngăn được nước mắt.

Mấy người ai cũng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như vậy, tôi là kẻ xấu

xa nhất trên thế giới này, vậy có ai nói cho tôi biết, tại sao tôi lại

biến thành cái dạng này?

Người dưng? Ha ha, đúng vậy, sao mình còn có thể cho là mình cùng anh ta còn có bất kỳ liên quan gì? Từ cái ngày cô kiên quyết nói “Em chọn Trình Diệc Nhiên” trở đi, Dương Kỳ Ngôn luôn ôn nhu với cô kia đã không còn tồn tại. Mà Mạnh

Ảnh chỉ biết cười vui vẻ kia sẽ không còn tùy ý nở nụ cười như vậy nữa…

Nếu như thời gian lui về sáu năm trước, có phải là mọi thứ còn có thể cứu vãn hay không, cô, có thể không khó xử như vậy, mà Dương Kỳ Ngôn

cũng sẽ không khổ sở như thế?

Đ