Cưng Chiều Em Cả Đời

Cưng Chiều Em Cả Đời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322730

Bình chọn: 9.5.00/10/273 lượt.

không sấy khô, cứ như vậy mặc áo choàng tắm

trắng ngồi trên bệ cửa sổ nhìn về phía xa, tóc dài tới thắt lưng bay nhẹ trong gió.

Mạnh Ảnh không mở đèn, chỉ mở nhạc, âm nhạc nhẹ nhàng chậm rãi từ

trong CD phát ra. Bầu không khí rất quái dị, nhưng hiếm khi Mạnh Ảnh lại có cảm giác thích thú. Bây giờ mọi thứ giống như rất nhiều năm về trước vào ban đêm, lúc đó cô không tính vui vẻ, nhưng hiện tại chuyện phiền

lòng cũng không còn nhiều. Lúc đó cô thích mở nhạc trong phòng ngủ rồi

nhìn vào cánh cửa sổ đối diện, mặc dù chủ nhân của cánh cửa sổ kia hầu

hết thời gian đều không ở đó. Thật ra khi đó cũng không tính là thích

anh, chỉ cảm thấy mới lạ mà thôi, Dương Kỳ Ngôn vô cùng kỳ diệu hay được nhắc tới đang ở đối diện với cô.

Cô phát hiện, trong phòng anh chủ yếu là tông màu trắng tinh khiết,

gia dụng trong phòng cũng không nhiều, trừ cái giường to ra là một tủ

quần áo và một bàn học. Chậu cảnh trên ban công là một cây ngò thơm, một loại gia vị. Lúc anh đang học đại học, số lần về nhà cũng không nhiều,

nhiều lần có người giúp việc đến bên cửa sổ tưới nước cho chậu cây. Khi

đó cô nghĩ, anh nhất định rất thích mùi của ngò thơm, bởi vì hàng năm

vừa chớm xuân là anh lại gieo một hạt giống mới, cây ngò thơm trong chậu lại bắt đầu phát triển khỏe mạnh, loại thực vật màu xanh biếc này mặc

dù không thể so với những đóa hoa muôn màu xinh đẹp rực rỡ nhưng vẫn

toát ra vẻ thanh nhã và tràn đầy sức sống.

Đôi khi cô nghĩ, lúc nấu ăn nếu đem những cọng ngò thơm kia đặt ở

phòng bếp thì hay quá, có thể lấy nguyên liệu ngay tại chỗ, mỗi ngày đều tưới nước, nhất định là rất sạch sẽ, giảm bớt những rắc rối khi làm

sạch, nghĩ lại cũng cảm thấy vui vẻ. Trước kia cô rất thích xem một

chương trình ẩm thực nước ngoài, anh chàng đầu bếp đẹp trai trên TV lúc

đang nấu ăn hay ngắt vài cọng hành trong chậu cảnh bên bệ bếp, dùng tay

ngắt chúng thành những đoạn dài ngắn khác nhau rồi cho vào món ăn, không chú ý nhiều đến cách thức nấu. Lúc đó điểm số của cô không được tốt

lắm, niềm vui duy nhất chính là học cách nấu ăn ngon, cho nên khi thấy

những cách thức nấu ăn đơn giản và nhanh gọn kia thì hâm mộ, tự nhiên

đối với chậu ngò thơm của Dương Kỳ Ngôn rất có cảm tình. Mãi cho đến vài năm sau vào một hôm, khi Dương Kỳ Ngôn và cô đã rất quen thuộc, những

chậu ngò thơm kia thật sự được bày ở phòng bếp ở nhà cô, những chậu ngò

thơm đặt trên bệ cửa sổ, dưới ánh mặt trời lộ ra vẻ tươi mát đặc biệt

làm dộng lòng người.

Cô nhớ rõ lúc đó anh gắp món ăn của cô làm, sau đó liền ăn, ánh mắt từ trước đến nay luôn tỉnh táo chợt lóe rồi biến mất, “Làm khá tốt, không nghĩ rằng ngò thơm của anh lại có tác dụng tốt như vậy.”

Đó là anh lần đầu tiên

bình dị gần gũi như thế, đã lâu anh không quan tâm chuyện của người

khác, vừa thờ ơ lại vừa lạnh lùng. Trong lòng Mạnh Ảnh ngưỡng mộ anh như vị thần và mong chờ ánh mắt đó có thể quan tâm tới cô một chút, cho nên có được cái khen hiếm có của anh, cô đã rất hài lòng. Bây giờ nghĩ lại, khi đó cuộc sống cũng thật sự đơn giản, có thể dễ dàng vui vẻ cùng đau

khổ.

Dứt khỏi hồi ức, Mạnh Ảnh cô đơn nghĩ, nếu như biết rõ chuyện hôm nay sẽ là như vậy, cô tốt nhất không nên quen biết Dương Kỳ Ngôn, sau khi

nếm được những thứ hạnh phúc ngọt ngào như mật kia, cô không còn tìm

được loại hạnh phúc như vậy nữa.

Cô vẫn nhớ rõ cái đêm khiến cuộc đời cô sụp đổ, ngày đó ngay cả ông

trời cũng vì cô mà khóc nỉ non, cơn mưa to đã chia rẻ họ thành hai kẻ

không còn liên quan nhau. Cô nhớ rõ lúc đó cô đang khóc, nhưng nước mưa

làm cô trở nên lạnh lùng, khiến anh cho rằng cô lãnh khốc đến một giọt

lệ cũng không chảy. Anh cũng đứng trong mưa, ngày đó thật ra anh rất bận rộn, từ giữa một cuộc họp quan trọng chạy đến tìm cô. Cô cũng rất bận

rộn, vội vàng cắt đứt tất cả hạnh phúc của chính mình.

Anh gọi cô từ nhà họ Mạnh đi ra, cũng không quan tâm bên ngoài đang

mưa, kéo cô đi thật lâu, cho đến khi cô đi không nổi, anh mới dừng lại.

Nếu như cô không lầm, lúc đó trên mặt anh hiện ra vẻ đau đớn, anh vẫn luôn là người ung dung lại bình tĩnh, rất ít khi biểu lộ trên khuôn

mặt, sau khi cùng một chỗ với cô cũng chỉ cười nhiều hơn so với bình

thường mà thôi. Thế nhưng, đau khổ là chuyện cách anh rất xa, anh không

quan tâm tới quá nhiều người, cho nên người có thể gây tổn thương cho

anh quá ít, Ba Mẹ anh tình cảm rất tốt, đối với anh xem như có thêm cưng chiều, cho nên anh thật sự

rất ít khổ sở. Mà anh lại bởi vì cô mà đau khổ, cô cảm thấy rất thất

vọng. Nếu như bình thường, cô nhất định sẽ cảm thấy vui vẻ, dù sao mình

là người duy nhất có thể khơi dậy cảm xúc của anh, chứng minh là cuối

cùng cô đối với anh thật đặc biệt. Nhưng bây giờ, cô thà để anh hoàn

toàn không chút cảm động, còn hơn để anh dùng vẻ mặt đau khổ nhìn cô.

Anh hỏi cô: “Anh và Trình Diệc Nhiên em chọn ai?”

Lúc đó đau đớn trong mắt anh quá mức rõ ràng quá mức khắc sâu, vậy

nên cô không dám nhìn anh, dời ánh mắt nhìn đi nơi khác. Khi đó, có lẽ

anh cho rằng cô lạnh lùng, lạnh lùng đến mức không muốn nhìn anh.

Nước mưa làm hai người đều tr


XtGem Forum catalog