Cưng Chiều Em Cả Đời

Cưng Chiều Em Cả Đời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322102

Bình chọn: 9.00/10/210 lượt.

ớc ngực anh một cái, anh không nhịn được rên rỉ một tiếng.

“Xem anh như thế nào trừng phạt em!” Trình Diệc Nhiên đột nhiên thẳng lưng chui vào cô.

Mạnh Ảnh đã sức cùng lực kiệt, muốn lui về phía sau, lại bị anh chế

trụ eo xoay người một cái liền ngăn chận cô lại, đành phải dùng sức bám

vào lưng anh, lúc động tình, đầu ngón tay hung hăng chui vào cơ thể cô.

Ngày hôm sau, Mạnh Ảnh rời giường thay quần áo, nhìn vết hôn xanh tím trên thân, hung hăng trừng mắt liếc người bên cạnh đang mặc áo sơ mi.

Anh là giống thú sao? Lại dùng chiêu cắn!

Trình Diệc Nhiên cũng cười nói: “Nếu không, buổi tối em cắn trở lại?”

Nói dứt lời đem cravat tới cho cô, đưa cổ tới.

Chưa thấy qua người nào lười như vậy, mỗi ngày cravat đều đưa cho

Mạnh Ảnh, nếu Mạnh Ảnh mặc kệ anh, anh liền có bản lĩnh cùng cô tiêu hao vào sáng sớm.

Mạnh Ảnh chuẩn bị xong cravat của anh, khẽ dùng sức buộc chặt, anh bị siết phải ho khan vài tiếng, “Mưu sát chồng sao?”

Nhìn mặt anh có chút đỏ, Mạnh Ảnh buông anh ra, vuốt lên nếp nhăn trên áo sơ mi của anh, hôn cằm anh một cái: “Em đâu có cam lòng.”

Nghe vậy, Trình Diệc Nhiên làm sao còn nhịn được, ôm cổ cô, dùng sức

hôn môi, trong lòng từ từ nảy lên vui sướng, anh từng có loại đãi ngộ

này lúc nào vậy?

Trình Diệc Nhiên đưa tay cởi y phục của cô, vùi đầu thỏa thích dùng sức mút cái cổ trắng mịn của cô, hô hấp bắt đầu rối loạn.

Mạnh Ảnh lắc lắc eo nhỏ cọ cọ trong ngực anh như có như không, tay

nhẹ nhàng phủ ở trước ngực anh dao động qua lại, cho đến khi cảm giác

được nhiệt độ cơ thể người nào đó kịch liệt tăng vọt, khóe miệng giương

lên ý cười của một trò đùa dai.

“Anh bị muộn rồi nha.” Mạnh Ảnh cười duyên liếc qua nơi đang gồ lên của người nào đó, thừa dịp anh không chú ý bỏ trốn mất dạng.

Hừ! Ai bảo anh tối ngày hôm qua đắc ý.

Khi Mạnh Ảnh đến, yến hội đã bắt đầu lâu rồi. Hôm nay Trình thị tròn

một năm thành lập, gần như tất cả nhân viên của công ty đều tới.

Ban đầu Trình Diệc Nhiên dự định tham dự một mình, nhưng nghĩ tới

Mạnh Ảnh ở nhà cũng buồn bực cực kỳ, dẫn cô theo gặp gỡ nhiều người,

giúp cô cách biểu lộ vẻ mặt với người ngoài.

“Chị dâu đến trễ như vậy, tự phạt một ly?” Hà Nhu Quân cười vỗ tay phát ra tiếng, phục vụ đem ly rượu tới.

Hà Nhu Quân lúc nào cũng thích góp vui như vậy, rất nhiều lần anh bị

chỉnh mà vẫn chưa rút ra kinh nghiệm. Ai! Mạnh Ảnh ở trong lòng thở dài

một hơi.

Nhíu mày, Mạnh Ảnh đến bên Trình Diệc Nhiên ngồi xuống, “Diệc Nhiên…”

Trình Diệc Nhiên cũng đợi đến phát cáu, buổi sáng lúc rời nhà rõ ràng đã dặn cô tới sớm một chút. Nhưng khi nhìn cô ủy ủy khuất khuất gọi

mình, lại lần nữa hết bực bội.

“Anh thay cô ấy, thế nào?” Trình Diệc Nhiên cánh tay dài nhấc lên ôm

vai Mạnh Ảnh, con ngươi đen nhánh nhìn trêu tức Hà Nhu Quân.

Rót rượu cho BOSS sao? Anh không muốn lộn xộn, năm ngoái anh bị đày đi biên cương mới vừa về, cũng không muốn lại phải đi nữa.

“Nói giỡn thế thôi, hai người nói chuyện, em đi đây một chút.” Bàn

chân của Hà Nhu Quân như bôi dầu chuồn đi, bộ dáng buồn cười, còn đâu

tác phong nhanh nhẹn anh tuấn của đàn ông trong mắt người ngoài?

“Chờ lâu rồi sao?” Mạnh Ảnh cười vuốt lên nếp nhăn trên áo sơ mi của

anh, nhìn mặt anh vẫn còn lưu lại chút giận, lại gần hôn lên môi anh.

“Không có…” Trình Diệc Nhiên bị dụ dỗ rất thoải mái, nâng cái ót cô lên muốn một cái hôn sâu.

“Chậc chậc, lão đại làm sao lại thua rồi?” Từ xa nhìn tình ý vợ chồng của hai người, Hà Nhu Quân không đồng ý nói.

Lý Trí nhấp một ngụm rượu, đẩy mắt kính, nhìn một màn trước mắt không quan tâm, quay đầu hỏi Lưu Tử Ngạo, “Dương thị gần đây có động tĩnh gì

không?”

“Vội vàng đánh vào mảnh đất phía đông thành phố kia.” Lưu Tử Ngạo không đếm xỉa tới nói.

Hà Nhu Quân nghiêng đầu, “Lão đại nói như thế nào?”

“Anh ấy nói như thế nào cũng phải xem ý tứ của chị dâu, ở đây chị dâu cùng Dương gia có một chút quan hệ như vậy, tùy tiện cũng không được mà coi trọng cũng không xong.” Lưu Tử Ngạo cười cười, Mạnh Ảnh này cũng

thật khó hầu hạ.

“Ăn cái gì?” Trình Diệc Nhiên chăm sóc cô đi gắp thức ăn, nhìn cô cưng chiều hỏi.

“Cái gì cũng được.” Trong lòng Mạnh Ảnh có chuyện, cũng không có hứng thú gì. Thật ra hôm nay cô phải đi Dương thị, thế nhưng bây giờ bất kể

như thế nào cô cũng không thể nói cho anh biết được.

Trình Diệc Nhiên gắp cho cô một dĩa đầy những món ăn Pháp mà cô yêu

thích, cô không muốn làm mất thể diện của anh, miễn cưỡng ăn vài miếng.

“Không thích sao?”

“Ừm.” Mạnh Ảnh để dĩa ăn xuống, rút khăn giấy chặm lên khóe miệng.

Trình Diệc Nhiên khóe miệng vẽ ra một độ cong mê người, “Tại sao tới trễ?”

“Kẹt xe.” Mạnh Ảnh vẻ mặt tươi cười nói.

“Tại sao tới trễ?” Trình Diệc Nhiên vẫn như cũ cười ôn hòa hỏi cô.

Thời gian này đúng là dễ kẹt xe, nhưng một đường từ nhà của bọn họ đến

đây thường thì không kẹt xe.

“Kẹt xe.” Mạnh Ảnh xoay người nhìn thẳng Trình Diệc Nhiên, vẻ mặt

bình tĩnh ngay cả người như Trình Diệc Nhiên cũng gần như tin vào lý do

thoái thác của cô, nếu như anh không quá hiểu rõ cô.

“Em làm anh thất vọng quá, Ảnh nhi.” Trình Diệc Nhiên lộ ra vẻ mặt


XtGem Forum catalog