
chỉ cần cô vui vẻ thì cái gì cũng tốt.
Mạnh Ảnh nhìn chén thuốc đã được đưa đến trước mặt, khuôn mặt nhỏ
nhắn chậm chạp miễn cưỡng uống vài ngụm, còn lại kiên quyết không chịu
uống nữa. Trình Diệc Nhiên đành để chén thuốc xuống, “Sao lại giống trẻ
con vậy nè, uống cái này rất tốt cho thân thể của em đó.”
Trình Diệc Nhiên nghĩ mình thật sự săn sóc cho Mạnh Ảnh như đang săn
sóc một cô bé con, đánh cũng không thể mà mắng cũng không được, hết sức
đau đầu.
Người giúp việc ngày nào cũng thấy một màn biểu diễn này trên bàn ăn
đều im lặng, các cô không hiểu vì sao ông chủ hung dữ như thế lại có thể yêu thương vợ như vậy, tưởng như nâng trong lòng bàn tay sợ ngã, ngậm
trong miệng sợ tan, số mệnh của phu nhân thật là quá tốt.
Buổi tối, Mạnh Ảnh rất nghe lời mà nằm trong ngực Trình Diệc Nhiên,
nắm lấy ngón tay của anh vuốt vuốt, “Diệc Nhiên, gần đây anh đang bận
cái gì?”
Gần đây Trình Diệc Nhiên trở về hơi trễ, lúc nào cũng gần đến giờ dùng cơm tối mới về.
Mạnh Ảnh uể oải nói, tay trượt dọc theo mặt mũi anh, dáng vẻ anh lạnh lùng lại anh tuấn, Mạnh Ảnh không thể không thừa nhận rằng bản thân đã
yêu chết gương mặt anh tuấn của anh.
“Như thế nào, hy vọng anh về sớm một chút sao?” Trình Diệc Nhiên chụp lấy bàn tay không an phận của cô, đặt lên môi khẽ hôn, trong mắt chợt
hiện lên ý cười trêu đùa.
“Diệc Nhiên, em cảm thấy anh có chuyện gạt em.” Mạnh Ảnh nói với giọng điệu thờ ơ, dường như là thuận tiện nói tới mà thôi.
Nghe vậy, Trình Diệc Nhiên dừng một chút, lập tức ôn nhu cười rộ lên. Anh cũng không thường xuyên cười, nhưng, một khi cười rộ lên là rất
đáng nhìn, mặt mũi cong cong, hàm răng lại trắng, má trái còn xuất hiện
lúm đồng tiền.
“Vậy em đoán một chút xem, anh giấu diếm em cái gì?” Trình Diệc Nhiên ôm chặt cô, khẽ vuốt lưng của cô, đầu để lên cái trán mịn màng xinh xắn của cô nhẹ nói.
Mạnh Ảnh rút tay về giả vờ cáu giận đẩy anh một cái: “Em cũng không phải là con giun trong bụng anh, em làm sao đoán được?”
Trình Diệc Nhiên không lên tiếng cong môi lên, trong ánh mắt chợt
hiện lên ngọn lửa, tay thăm dò vào đồ ngủ của cô, xoay người nhẹ nhàng
đè lên cô.
“Vợ à, nói việc này nhiều chán lắm, chúng ta làm việc khác đi.”
Mạnh Ảnh còn muốn hỏi lại, lại bị Trình Diệc Nhiên chặn môi lại.
Trình Diệc Nhiên trong lòng tuôn ra một chút mất mát, cho dù thân thể sung sướng như thế nào cũng không ngăn được mất mát, cô cuối cùng vẫn
không thèm để ý đến anh, nếu không thì cớ gì anh cần cô đoán? Anh biết
rõ cô đang suy nghĩ gì, nhưng cô, lại không biết bản thân mình đang suy
nghĩ gì, rốt cuộc cái này có tính là bi ai của anh hay không? Cô rốt
cuộc có hiểu hay không, anh cũng chỉ là một người đàn ông có huyết nhục
bình thường, trao đi nhiều như vậy cũng khát vọng cô đáp lại, dù là chỉ
một chút thôi cũng được.
Anh rõ ràng biết cô muốn hỏi cái gì, thế nhưng, anh nhất định không
để cho cô hỏi ra miệng. Ba chữ “Dương Kỳ Ngôn” anh vĩnh viễn không muốn
nghe được từ trong miệng cô nói ra.
“Anh ấy đâu rồi?”
Lúc Mạnh Ảnh thức dậy, Trình Diệc Nhiên đã không còn ở trên giường.
Tìm một vòng trong phòng cũng không thấy bóng dáng của anh, thời gian
qua bất kể có bận rộn nhiều hay không anh vẫn cùng cô dùng bữa sáng.
“Sáng sớm cậu chủ đã rời nhà, nói là đi công tác, buổi sáng lúc cô
còn đang ngủ, cậu chủ đợi thật lâu để gặp cô nhưng cô vẫn chưa dậy, sợ
lỡ chuyến bay nên đi trước.”
Lão quản gia vừa thong thả đem bữa sáng mang lên bàn, vừa ôn hòa đáp.
Mạnh Ảnh gật gật đầu.
Anh đi công tác sao? Như thế nào trước khi đi cũng không nghe anh đề
cập qua? Cô luôn luôn không có hứng thú với công việc của anh, anh ở nhà cũng không nói đến chuyện công tác, hôm nay đi vội vàng như vậy cũng
không biết là có chuyện gì quan trọng, lại cần Tổng giám đốc đích thân
xuất hiện. Ở với anh cùng một chỗ lâu như vậy, cho tới bây giờ Mạnh Ảnh
chưa từng thấy anh đi công tác, có Lưu Tử Ngạo bọn họ, Trình Diệc Nhiên
căn bản không cần vội vàng.
“Anh ấy có nói khi nào thì quay về không?” Trình Diệc Nhiên không có ở đây, một mình cô ăn sáng một chút khẩu vị cũng không có, dứt khoát để
bánh mì xuống cầm tờ báo sáng bên cạnh lên xem.
“Cậu chủ nói, ngày mai sẽ trở lại.”
“Dạ.”
Cũng không lâu lắm.
Tùy ý lật báo xem, mới nhìn mấy hàng, trong lòng Mạnh Ảnh bỗng nhiên khó chịu một trận.
Anh đang thu mua Dương thị!
Gọi điện thoại cho anh, anh rõ ràng không nhận, gửi tin nhắn cũng không trả lời.
Mạnh Ảnh không biết anh đã chuẩn bị bao lâu chuyện này, cũng không
hiểu lần này anh đi có phải đang trốn cô hay không. Nếu đúng như vậy,
thì Dương thị lại gặp phiền phức. Nếu không đúng như vậy, thì cô gặp rắc rối. Cô không biết anh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, anh đối với cô
rất tốt, cô rõ ràng hiểu được, nhưng trừ lần đó ra, một chút cô cũng
không hiểu anh. Chung đụng lâu như vậy, anh đối với cô từ trước đến nay
đều là nhẹ lời mềm giọng, không hề giống người ngoài nói quá ác như vậy. Có lẽ là anh khoan dung do tính tình trẻ con của cô, cho nên, cô có một lần quên mất, anh cũng không phải là người đàn ông đơn bình thường,