
mệt mỏi vô cùng.
Mạnh Ảnh vẫn nắm chặt tay anh, cứ như nếu buông tay anh ra thì sẽ không gặp lại nữa.
Vào phòng ngủ, tay Trình Diệc Nhiên còn chưa kịp chạm vào công tắt
đèn, Mạnh Ảnh bất ngờ ôm cổ anh, hạ xuống môi anh một nụ hôn mềm mại.
Trình Diệc Nhiên sau một giây cứng đờ, liền dùng sức ôm chặt rồi đáp
lại nụ hôn của cô. Đêm nay Mạnh Ảnh nhiệt tình chưa từng có, Trình Diệc
Nhiên không hiểu vì sao, nhưng anh chỉ biết cô muốn anh cho ngay. Anh
biết mình tiêu rồi, nhưng là anh tự nguyện. Chỉ cần cô vui vẻ thì cái gì anh cũng muốn cho, chỉ cần cô không rời khỏi anh.
Cả hai ngã xuống giường lớn êm ái, Mạnh Ảnh ôm chặt tấm lưng to lớn
của Trình Diệc Nhiên, chủ động nhận lấy cơn mưa hôn của Trình Diệc
Nhiên. Cô nghĩ rằng cô đã yêu anh một chút, lòng bao dung và tình yêu sâu đậm của anh đã làm cô cảm động. Có lẽ Ba đã sai, nhưng ít ra ông đã chọn cho cô một người chồng hoàn hảo. Chuyện quá khứ đã tan theo mấy
khói, chỉ có thân thể trước mắt này là chân thật, đôi môi nóng ướt của
anh khiến cô rung động vô hạn, trước kia rất lâu chỉ cần cô nhàn nhạt
cười một tiếng anh liền đáp lại bằng cái ôm thật chặt. Tuy có chút tiếc
nuối khi không thể ở bên cạnh Dương Kỳ Ngôn, nhưng cuộc sống không bao
giờ được như ý, việc gì cô luôn giữ lấy quá khứ trước đây, nếu đã không
có khả năng như vậy thì cô sẽ nắm chặt hiện tại là được rồi.
Không chút ánh sáng, không có gió đêm, bọn họ nhất định quấn vào
nhau, đôi nam nữ trẻ tuổi tìm kiếm ấm áp của nhau, không biết mệt mỏi,
hết lần này đến lần khác cùng chia sẻ niềm hạnh phúc bí ẩn đó. (Ten: mời mọi người động não ='>'>)
Cả hai quấn vào nhau điên cuồng, mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng mới chịu ôm nhau ngủ.
Mặt Lý Trí vẫn không chút thay đổi. So với Lưu Tử Ngạo không ngừng tức giận ngút trời, sự bình tĩnh của Lý Trí có chút máu lạnh.
Lưu Tử Ngạo quăng tất cả tư liệu trong tay đến trước mặt Hà Nhu Quân, “Nhu Quân, cậu điên rồi sao?!”
Hà Nhu Quân không nói một lời, thẩn thờ nhìn chằm chằm tách café trên bàn, Lưu Tử Ngạo gào thét cũng không khiến anh có chút động tĩnh gì.
Lý Trí ngồi đối diện với Hà Nhu Quân, mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thật lâu mới lạnh nhạt mở miệng, “Việc này chỉ sợ là không giấu được, lão đại mà biết thì cậu tính sao đây?”
Nghe vậy, Hà Nhu Quân mới từ từ có phản ứng, “Không biết.”
“Không biết?!” Lưu Tử Ngạo có chút kích động túm lấy cổ áo của anh, trên mặt không cần nói cũng biết là phẫn nộ, gân xanh hiện ra trên trán.
Lý Trí rốt cuộc cũng có chút tức giận, đứng dậy mạnh bạo kéo Lưu Tử Ngạo ra, quát lớn với anh, “Làm càn cái gì!” Quay người lại đạp cho Hà Nhu Quân một cước, “Thời gian này bận rộn như vậy, cậu lại muốn có thêm rắc rối hả!”
Hà Nhu Quân không nói gì, vuốt bắp chân bị đá đau, có chút mệt mỏi
ngồi xuống, sự thật trước mắt anh không thể nào giải thích, cũng chưa
từng nghĩ là sẽ giải thích.
Vốn còn muốn nói thêm vài câu nữa với cậu ta, nhưng nhìn bộ dạng mệt
mỏi của cậu, Lý Trí liền ngừng nói. Dù thế nào đi nữa cũng là anh em nhà mình, nhiều năm vào sinh ra tử hỗ trợ lẫn nhau, mặc dù lúc này anh quả
thực có chút không kiềm chế được, nhưng phá vỡ hòa khí dù sao cũng không tốt.
Vẻ mặt của Lưu Tử Ngạo không khác gì muốn rèn sắt thành thép, tức
giận quay bản mặt méo xẹo sang một bên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch
ly rượu mạnh trong tay.
“Là vì Dương Tĩnh sao?” Lý Trí là người quan sát tinh tường nhất trong ba người, một lời là trúng đích.
Hà Nhu Quân hơi kinh ngạc, dù sao anh cũng là người gặp chuyện, liền
khẽ cười. Lý Trí biết rõ cũng chẳng có gì lạ, anh ấy luôn biết rõ tất cả mọi chuyện, chuyện của lão đại mà anh ấy cũng biết, huống chi là bọn
họ?
“Đúng vậy, là vì cô ấy.” Giọng Hà Nhu Quân có chút thở phào nhẹ nhõm.
Thấy cậu ta thừa nhận, Lưu Tử Ngạo tức đến mức thật sự không biết nên nói cái gì cho phải. Cả đám bị sao vậy, đều bị phụ nữ mê hoặc làm đầu
óc choáng váng, lão đại đã như vậy, Lý Trí cũng như vậy, giờ ngay cả Hà
Nhu Quân cũng như vậy luôn.
Dương Tĩnh? Trong đầu Lý Trí nhanh chóng nghĩ tới cô gái này một
chút, rất khôn khéo, rất đẹp, hơn nữa cũng rất khó ở chung. Hà Nhu Quân
thua trong tay cô ta, bình thường.
“Cậu nặng tình đến vậy, kế tiếp cậu muốn làm sao để có trách nhiệm với công ty?” Lý Trí lạnh lùng mở miệng, ngón tay từng nhịp từng nhịp gõ gõ lên mặt bàn.
Hà Nhu Quân có vẻ như rất mệt mỏi, dựa vào ghế sofa, lấy tay che mắt, “Em từ chức, cổ phần trong tay cũng không mang đi.”
“Cậu thật sự là điên rồi!” Lời này là Lưu Tử Ngạo nói, anh không thể hiểu tình yêu là cái gì, lại đáng giá để Hà Nhu Quân vứt bỏ một số tiền lớn như vậy.
Hà Nhu Quân nhàn nhạt nhếch môi, không nói thêm gì nữa.
Anh công nhận là anh điên rồi, hoàn toàn điên rồi.
Chuyện rắc rối giữa lão đại và Dương thị, anh không muốn tham gia
vào, dù sao đó cũng là công ty của nhà cô, Dương thị gặp khó khăn, cô tự nhiên cũng sẽ không sống dễ chịu gì. Anh nói với lão đại muốn nghỉ
phép, nhưng anh ấy lại không cho phép. Làm sao anh có thể làm tổn thương cô gái mà anh yêu mến? Đối mặt với những quyết định sách lược trí mạng
kia, anh