
y hôm trước còn đang
xuống dốc, bây giờ lại đang chậm rãi leo lên.
“Theo mình được biết, ngân hàng L không cho họ vay. Chuyện riêng
cũng không thể không có, con gái của chủ tịch ngân hàng L muốn gả cho
Dương Kỳ Ngôn, nhưng anh ta cự tuyệt, anh ta hoàn toàn làm mất lòng chủ
tịch ngân hàng, nên không có khả năng họ cho anh ta vay. Các ngân hàng
khác vẫn còn giao dịch với chúng ta không ít thì nhiều, cũng sẽ không
thể làm mất lòng chúng ta, dù Dương thị vững mạnh, nhưng có một số cổ
đông không hài lòng với Dương Kỳ Ngôn, thực lực ở thời điểm mấu chốt sẽ
bị giữ lại, ngân hàng cũng lo lắng sẽ có rủi ro. Hơn nữa chúng ta cũng
tạo áp lực, họ càng không thể cho Dương thị vay.”
Lý Trí phân tích rất có lý, Trình Diệc Nhiên không biết Dương Kỳ Ngôn từ đâu có được một số tiền lớn để xoay sở nhanh như vậy, suy nghĩ một
chút, bình tỉnh dặn dò Lý Trí, “Cậu tra một chút về nguồn gốc số tiền hắn có được, không cần kiểm tra bên ngân hàng nữa, chủ yếu là muốn biết một chút công ty nào bí mật hợp tác với họ.”
Lý Trí hơi kinh ngạc, công ty nào hành động thiếu thận trọng như vậy? Một số tiền lớn như vậy nếu là anh chắc sẽ phải rút hết toàn bộ từ công ty nhà, cách làm mạo hiểm như vậy nếu là bạn cũ lâu năm hợp tác cũng
không thể xảy ra, chuyện này rõ ràng là tự tìm đường chết. Một khi các
đối thủ cạnh tranh biết, chỉ cần khẽ động một đầu ngón tay, sẽ khiến hắn chết rất khó coi. Anh rất nghi ngờ, hy sinh vì người khác như vậy, trên thương trường sẽ có sao?
Nhưng không phải là không thể xảy ra, nghe nói trên thương trường
Dương Kỳ Ngôn chưa từng là người có lòng khoan dung. Xem ra cũng là
người lãnh đạm, chỉ không nghĩ đến anh ta sẽ hảo tâm như vậy.
Sau khi Lý Trí đi khỏi, Trình Diệc Nhiên có chút mệt mỏi nên đóng
laptop lại, ngồi trên ghế nhìn hình Mạnh Ảnh trong khung hình đặt trên
bàn. Tấm ảnh này anh chụp lúc đang hưởng tuần trăng mật, hình như lúc đó cô đang dựa vào lan can ở ban công, ánh mắt nhìn về phía biển rộng xa
xôi, mái tóc tung bay trong gió, vẻ mặt không biểu hiện chút cảm giác
gì.
Thật ra khi đó cô vừa qua khỏi thời điểm khó khăn nhất, cô vốn là như vậy, cho tới bây giờ cũng sẽ không nói cho anh biết lý do khiến cô
không vui vẻ, tức giận liền phát giận, mất hứng liền mặt lạnh với người
khác. Nhưng trước khi cô và anh kết hôn, những biểu hiện của cô trong tư liệu anh có được không phải như vậy, trong những tư liệu kia cô sẽ vui
vẻ cười to, sẽ tự học nấu ăn trong nhà bếp rộng rãi, sẽ ra đường điên
cuồng mua sắm. Thế nhưng, bây giờ Mạnh Ảnh không còn hứng thú với cái gì nữa, đôi mày nhỏ xinh kia luôn chau lại trên khuôn mặt lạnh lùng của
cô.
Có lẽ anh đã sai, mạnh mẽ giữ lấy một người không thuộc về anh là
không đúng. Có lẽ, anh nên để cô tự do, đồng thời cũng buông tha cho
chính mình. Có lẽ tình yêu, cho tới bây giờ đều là chỉ là truyện cổ tích, có lẽ là anh đã quá nghiêm túc. (Ten: ông này thích tự ăn khổ =,.= sắp tới là tùm lum chuyện do ông này suy diễn mà ra :-<)
Công việc có chút không vừa ý, cộng thêm tâm trạng không tốt, Trình Diệc Nhiên cảm thấy hơi mệt nên đi về sớm.
Lúc xe đi gần tới nhà, Trình Diệc Nhiên cho tài xế nghỉ, đột nhiên tự quay đầu xe lại.
Trên đường đi về nhà thường nghe Lưu Tử Ngạo nhắc tới một quán bar, Trình Diệc Nhiên dừng xe ở đó.
Thật ra anh không thường đến quán bar, anh là một người có cuộc sống
cực kỳ có kỷ luật, quán bar quá ồn ào náo nhiệt, ngay cả tiệc xã giao
anh cũng sẽ không muốn đến chỗ này. Nhưng hôm nay, đột nhiên anh phát
hiện anh không còn chỗ nào để đi.
Trình Diệc Nhiên đi xuyên qua đám người chen chúc kia, tránh không
muốn dính dán đến những cô gái ăn mặc hở hang. Không khí trong quán bar
thật sự khó chịu, mùi rượu mùi thuốc lá hỗn tạp cùng một chỗ, Trình Diệc Nhiên thấy hơi bực bội.
Anh nhận ra một người rất có khí chất uy quyền đang đứng ở nơi tối có ánh sáng chớp tắt, không hề giống với những người trong quán bar, nhưng cũng sẽ không khiến người khác thấy khó chịu.
Chủ quán bar đương nhiên nhận ra anh, thấy anh tiến đến, vội vàng
chào đón, niềm nở đưa anh đến một gian phòng yên tĩnh. Trình Diệc Nhiên
vào phòng liền im lặng ngồi vào sofa, cởi áo khoác ném qua một bên, phất tay ý bảo chủ quán đi ra ngoài.
Chủ quán bar còn tính nói thêm vài câu, dù sao bản thân muốn gặp
những nhân vật như Trình Diệc Nhiên thật không dễ. Đáng tiếc, sau khi
vào phòng thì Trình Diệc Nhiên lại không nói lời nào, toàn thân tỏa ra
khí thế bức người làm người khác khó lại gần. Thấy anh phất tay ý bảo
mình đi ra ngoài, chủ quán bar đành phải cười cười rồi lui ra ngoài.
Ngay sau đó liền có người mang rượu vào. Chủ quán là người tinh ý,
anh nhìn ra được, tâm trạng của Trình Diệc Nhiên không tốt, rượu được
đem đến đều là rượu mạnh thượng hạng.(Ten: giời ơi ông này làm anh Nhiên k khỏe thêm thì có =,=)
Hết ly này đến ly khác, trước mặt Trình Diệc Nhiên là một đống ly
rượu rỗng, anh bắt đầu cảm thấy nóng, ngay cả áo vest cũng cởi ra ném
qua một bên.
Ai đó nói, thứ gì có thể giải sầu, chỉ có rượu thôi.
Nhưng anh lại cảm thấy càng