Cung Điện

Cung Điện

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 32872

Bình chọn: 9.00/10/87 lượt.

a, nồi sắt, xiềng xích sắt, thanh nẹp, ghế cọp, hình dáng dữ tợn giống nhau đáng sợ tựa Như Lai tự mình đi vào ma ngục âm u.

Từ lúc bắt đầu, trong người ta không ngừng run rẩy từng cơn. Nghe xong lời nói của người đàn ông kia, suy nghĩ thêm một chút, da đầu lại càng thêm run rẩy. Lúc ấy, ta nghĩ biểu lộ " Khí tiết " hai chữ kia với ta mà nói giống như là mây bay nơi chân trời, bởi vậy ta nói: " Giống như vương gia đã thấy, nữ tì đã đói đến không còn sức lực, không cần phải dùng cực hình, chỉ một cái bánh màn thầu là có thể hạ gục được nô tì."

Người đàn ông cười nói: "Ngươi thật thành thực. Thế nào, tổ tiên nhà ngươi có đức độ như vậy. Hậu nhân như ngươi cũng không sợ Cơ thị ta thông đồng làm bậy hay sao?"

Lời nói của ta đứt quãng cực kỳ mệt mỏi và kiệt sức : " Bất hòa của tổ tiên lúc trước, là do khi vào chầu không hòa hợp, nói trắng ra thì hai nhà cũng không thù không hận, nô tì cảm thấy cũng không có cái gì cần để trong lòng. Về phần việc triều chính, nô tì không có khả năng nhúng tay. Đã không thể nhúng tay thì nô tì đâu có dính dáng đến chuyện gì. . . . . ."

Hắn ha ha cười nói: " Tốt lắm! "

Một đĩa bánh màn thầu bề mặt tinh mịn đặt ở trước mặt ta.

Màn thầu kia vẫn đang bốc hơi, đối với người đói bụng hai ngày mà nói, còn có cái gì có sức hấp dẫn hơn so với cái này? Bởi vậy ta sau khi bị sửng sốt nửa nhịp, gần như liều lĩnh chộp vội về phía đĩa bánh màn thầu. Nhưng lúc sắp vồ được thì đĩa đồ ăn đã bị nhấc đi.

Cảm giác khuất nhục và thất bại khiến cho ta chán nản vô cùng, nước mắt lại ứa ra một chút.

Ta nghe thấy giọng nói vô cùng đáng giận kia hỏi: " Bụng rất đói ư ? Nếu như ngươi đồng ý với bổn vương một chuyện, bổn vương chẳng những có thể cho ngươi ăn no ngay lập tức, còn có thể đảm bảo ngươi sẽ bình an vô sự."

Ta run rẩy nói : " Chuyện gì ? "

Cách bình phong truyền đến âm thanh khe khẽ của chén trà va chạm vào nhau, nhìn cái bóng có thể thấy rõ ràng động tác của người nọ ngừng lại một chút. Lúc ấy, ta không hiểu nên cảm thấy được có chút kỳ quái, vì thế cố gắng mở to đôi mắt mờ nhìn chằm chằm vào bức bình phong, lại nghe thấy hắn nói: "Bổn vương nghe được mật báo, nghe nói ngươi cùng một thái giám gọi là Dung Đức qua lại rất bí mật, chuyện bổn vương muốn ngươi làm rất đơn giản, chỉ cần ngươi đem chuyện vu cổ của Bích Vân Cung đổ lên đầu người đó là được."

Ta giật mình cười nói: " Vương gia muốn nô tỳ làm chứng cứ giả ? "

Hắn gật đầu nói : " Đổi một mạng của ngươi."

Ta đã có một giấc mơ thật dài. Trong mơ, đầu của ta vang lên giọng nói :

" Không cần cân nhắc, ta cự tuyệt." Người đàn ông kia nói: " Ngươi không hối hận ư ? Ngươi chỉ có một cơ hội này thôi." Hắn lại nói: " Thật không ? Tốt lắm. Cho nàng một chút cơm no, đưa nàng ra đi."

Nếu có người hỏi chết đói với chết no thì cái nào khó chịu hơn? Ta nghĩ . Hiện tại, ta có thể lấy kinh nghiệm của mình để trả lời vấn đề này, khi từng lớp, từng lớp giấy được quét lên mặt ta khiến ta hít thở không thông thì. . . . . . ta thật là hối hận lúc trước đã ăn rất no.

Lúc sau, toàn thân nhẹ nhàng phất phơ bồng bềnh, tựa như đang đi trên một con đường thật dài. Hai bên đường là những người chết già ở trong cung. Cung nữ tuổi già không nơi nương tựa khóc thê lương đau đớn, ta cảm giác được một trận buồn bã, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi vô tận, không kiềm chế được quay đầu lại nhìn vào hư không hô to khàn cả giọng : " Làm ơn nói với Dung Đức giúp ta, ở chùa chiền tốt xấu gì cũng lập cho ta một tấm bài vị, ta không muốn vẫn bơ vơ một mình!"

Trong mơ, đầu của ta lại vọng lên một âm thanh thật dài, bơ vơ một mình, bơ vơ một mình, bơ vơ một mình —— rung động khiến lỗ tai của ta đau buốt từng đợt. Lòng ta có chút sợ hãi, đột nhiên cảm giác bàn tay được lắm lấy, một giọng nói ôn nhu mỉm cười trả lời: " Được, ta dĩ nhiên là bằng lòng."

Ta kinh ngạc mở mắt ra, đập vào mắt là móc vàng màn lụa, một gian phòng lộng lẫy chưa từng thấy từ trước tới nay.

Mà người trước mắt. . . . . . Ta giật mình nhìn khắp người một lần, đôi mắt nhất thời đỏ lên.

Ta khàn khàn cổ họng nói: " Dung Đức, ngươi tại sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ ngươi cũng bị giết hại ?" Chỉ là không ngờ địa ngục lại có quang cảnh xa hoa lộng lẫy đến vậy.

Dung Đức ngẩn ra, ta nghẹn ngào nói : "Quả nhiên gian tặc kia không hề bỏ qua cho ngươi."

Ta mắt mở trừng trừng nhìn thấy vẻ mặt Dung Đức đầu tiên là dở khóc dở cười sau đó lại biến thành hơi hơi xấu hổ. Hắn thanh thanh cổ họng nói: " Vốn dĩ muốn để cho ngươi nghỉ ngơi thật tốt, sau đó mới nói cho ngươi biết. Đã như thế ——". Hắn mỉm cười, tà áo theo động tác của hắn mà lay động. Lúc này, ta mới phát hiện hắn đang mặc trên người không phải là trang phục màu xanh lục rộng thùng thình của thái giám, mà là một bộ y phục hàng ngày, hình thức mặc dù đơn giản, chất liệu lại cực kỳ tinh mỹ.

Trực giác khiến cho ta có cảm giác sợ hãi. Ta hai mắt mở to ngơ ngác nhìn Dung Đức đứng dậy, đi thẳng vào phía sau bức bình phong bằng ngọc sơn đen ở trong phòng. Ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc chiếu ở trên bức bình phong bằng ngọc sơn đen kia, rồi sau đó h


Lamborghini Huracán LP 610-4 t