
h.
Khi cô đau đớn, anh đều yên lặng ôm cô vào lòng, không nói cũng chẳng
hỏi điều gì, giống như một bến cảng bình yên cho cô tránh gió. Nhưng
dường như cô không còn giống như trước đây, mang tất cả tâm tình của
mình trao trọn cho anh.
Đợi đến khi mọi việc bình thường trở lại, cô mới phát hiện ra những vết nhăn trên trán anh như hằn sâu thêm.
Đã xảy ra việc gì vậy?
Cô suy đoán.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại kéo cô ra khỏi luồng suy nghĩ, là điện thoại của Như Sênh.
Cô vội vàng từ trên giường nhỏm dậy, cầm điện thoại đi ra bên ngoài, chỉ lo người đang ngủ trên giường.
Khi nhìn thấy hai chữ “Mạt Lạc” nhấp nháy trên điện thoại, lòng cô vô tình quặn lại. Ngần ngại nhấc máy: “A lô!”.
-“Là…Khinh Vãn hả?”.
-“Vâng!”. Khinh Vãn trả lời rồi hỏi: “Như Sênh đang ngủ, chi Mạt Lạc có chuyện gì à?”.
Phía bên kia rõ ràng ngừng lại một lúc rồi mới nói: “Em hỏi Như Sênh
giúp chị, việc chị muốn cậu ấy đi cùng sang Mỹ, cậu ấy nghĩ thế nào,
tuần sau là chị đi rồi, bảo cậu ấy mau cho chị câu trả lời nhé…”.
Gác máy, suy nghĩ của Khinh Vãn trở nên rối bời, nước Mỹ… sao lại là nước Mỹ?
Lần này, lại vì chuyện gì nữa đây? Sự phiền não mấy ngày hôm nay của Như Sênh chính là chuyện này chăng?
Có một số chuyện từ đầu đến cuối không thể nói ra, chẳng phải vì cô làm
ngơ không biết gì, không dám hỏi về mối quan hệ giữa anh và Mạt Lạc mà
sợ rằng trở lại quá khứ mà cô không thể chấp nhận được ấy.
Mối quan hệ giữa Như Sênh và Mạt Lạc đối với những người bên cạnh quả
thật là rất thần bí. Đối với cô mà nói lại có vô số câu hỏi, như Mạt Lạc luôn đối xử rất tốt với anh một cách vô điều kiện, như viện trưởng Mạt
đã bồi dưỡng và đào tạo anh ngay từ khi còn nhỏ, như Như Sênh là người
duy nhất ở thành phố G này không phải trải qua quá trình công tác cơ bản mà lên thẳng vị trí viện trưởng, chuyến đi Mỹ bốn năm…
Nhưng Khinh Vãn luôn tự nhủ với chính mình, có một số chuyện, nếu như
anh không nói thì nhất định phải có lý do của nó. Hai người sống cùng
nhau, lẽ nào điều gì cũng phải nói ra, không có những thầm kín của riêng mình ư?
Cô nghĩ, mình đã lựa chọn đặt niềm tin vào anh, không vì bất cứ điều gì, chỉ vì anh là Phạm Như Sênh, anh không làm điều gì khuất tất sau lưng
cô.
Nhưng trong đầu vẫn luôn văng vẳng một lời nói đầy ác ý, Tống Khinh Vãn, lẽ nào mày đã quên năm năm về trước, mày đã từng tin tưởng anh là thế,
nhưng anh đã làm tổn thương mày như thế nào sao?
Khi trời nhá nhem tối, bà Phạm, Như Tiêu và Cao Phi cùng nhau trở về,
Cao Phi đánh xe đến nhà thờ đón mẹ vợ tương lai, vừa vào cửa, Như Tiêu
lao ngay vào bếp, bảo mọi người mau ra ngoài, cô nói rằng muốn làm món
ăn sở trường của mình.
Cao Phi rất vui, lôi Như Sênh ra đánh cờ tướng lại còn luôn miệng trách
móc: “Như Tiêu luôn mang tôi ra so sánh với anh trai mình, nói anh thông minh như thế nào, hôm nay chúng ta làm một ván, xem xem rốt cuộc ai
thông minh hơn!”.
Một ván cờ có thể so sánh xem ai thông minh hơn? Khinh Vãn bật cười
thành tiếng, giải thích với Như Sênh: “Biên tập Cao chính là vua cờ
tướng ở công ty em, những lúc rảnh rỗi đều rủ rê người khác đánh cờ với
anh ta, thanh niên thời nay hiếm người biết chơi cờ tướng, những thực
tập sinh đến công ty lần đầu tiên bị anh ta gọi đến đều rất ngạc nhiên,
vài ngày sau, cứ nhìn thấy anh ta là co giò chạy. Bởi vì anh ta là người rất biến thái, người thua cuộc phải ăn năm viên hạt tiêu!”.
-“Như thế mới thú vị chứ?”, Cao Phi phản bác, “Mỗi ngày ngồi trong phòng làm việc chẳng mệt mỏi thì cũng buồn chết đi được, tôi chịu sao nổi?”
Khinh Vãn nói: “Thực ra anh ta chỉ muốn trêu đùa con gái nhà người ta cho vui thôi, cố ý chòng ghẹo những người thật thà!”.
-“Đồng nghiệp Tống! Cô muốn sau bữa tối tôi bị phạt quỳ gối hay sao?”.
Cao Phi cười rồi liếc nhìn vào bếp, Như Tiêu đang chăm chú thái rau, anh quay đầu lại, rướn mày nói: “Đừng tưởng là tôi không thể kể tội chị với ông xã đâu nhé! Anh Phạm, bà xã nhà anh không tưởng tưởng được đâu, có
nhiều lúc ngẩn ngẩn ngơ ngơ cả ngày trước máy tính, chẳng biết là đang
nghĩ những gì nữa!”.
Khinh Vãn “hứ” một tiếng: “Tôi đang nghĩ phải làm chuyên đề như thế nào?”.
Cao Phi nhíu mày: “Nghĩ làm chuyên đề như thế nào, nghĩ rồi lại cười như sóng xuân dập dềnh hả? Lẽ nào chuyên đề đang khiêu vũ trong máy tính?”.
-“Anh mới cười như sóng xuân dập dềnh ấy!”. Khinh Vãn trừng mắt nhìn anh ta, “Cẩn thận tôi kể chuyện của anh trước khi Như Tiêu về công ty, tình sử của anh và các cô nàng trong công ty nhé!”.
-“Thật kinh dị, bà chị này thật xấu xa mà!”. Cao Phi làm ra vẻ khiếp sợ, vội vã giơ ngón tay cái của mình lên, chẳng có chút dáng vè gì của một
vị tổng biên tập cả.
Khi tất cả quây quần bên bàn ăn cơm tối, Cao Phi nếm thử các món do
chính tay bạn gái mình làm, lúc đó mới gọi là “cười như sóng xuân dập
dềnh”! Làm ra vẻ như chưa từng được thưởng thức lần nào, liên tục tấm
tắc khen: “Món ăn do vợ tương lai nấu ngon quá, thật sự không nhìn ra em còn có tư chất của “mẹ hiền vợ đảm” như thế này!”.
-“Đường đến trái tim đàn ông đi qua dạ dày. Ông anh trai lạnh lùng của
em